Tôi bình tĩnh : “Hôm nay mẹ mới biết, con tên là Giang Thành Đống.”
Ánh mắt nó thoáng hiện vẻ áy náy, muốn lại thôi: “Mẹ, để con giải thích…”
“Cần gì phải giải thích, nó họ Giang thì có gì sai? Nó vốn là con trai tôi.” — Giang Hoài Thăng xen vào, giọng không vừa lòng.
Tôi bật khẩy: “Hai người chẳng phải đã có đứa con trai riêng của mình rồi sao? Sao lại quay lại nhận đứa con này?”
Thật sự tôi không hiểu, đã bao năm không liên lạc, sao bỗng dưng quay lại thể hiện phụ tử?
Giang Hoài Thăng bỗng im lặng, Dư Phi Phi rưng rưng nước mắt, như thể tôi vừa chạm vào điều cấm kỵ.
Một lúc lâu sau, giọng ông ta khàn khàn: “Đứa con trai khác của tôi… bị tai nạn xe một năm trước, giờ là người thực vật.”
“Ồ.” Tôi gật đầu, “Hồi xưa Thành Đống bệnh nặng, ông từng ‘Tôi không chỉ có một đứa con trai, khỏi cần lo.’ Có lẽ ông trời nghe thấy, cảm thấy ông không xứng có hai đứa con, nên lấy lại một nửa rồi.”
Tôi quay sang Dư Phi Phi: “Trẻ con thì vô tội, chắc là do nhân quả, người tiểu tam như bị báo ứng thôi.”
Nếu không phải họ từng vô nhân đạo với tôi, hôm nay tôi cũng chẳng tàn nhẫn như .
Tôi cuối cùng cũng xả nỗi uất ức bao năm.
Mặt cả hai lập tức tái mét, Dư Phi Phi lảo đảo, như thể muốn ngất tại chỗ.
“Lâm Tâm Nguyệt, còn là người không đấy?” — Giang Hoài Thăng tức đến muốn xông vào đánh tôi.
“Đây là lễ cưới đứa con trai duy nhất còn lại của ông đấy. Nếu muốn loạn, tôi chiều, tiện thể nhắc lại chuyện cũ cho khách mời nghe luôn.”
Ông ta khựng lại, thở hồng hộc, hung hăng trừng mắt tôi.
“Mẹ, mẹ đừng kích ba và dì nữa.”
Thì ra, một căn nhà thật sự có thể đổi lấy một đứa con “hiếu thuận”.
Giang Thành Đống chau mày kéo tôi ra, rồi dịu dàng dìu hai người kia vào tiệc.
Tôi đứng lặng lẽ một mình, nó không quay đầu lại lấy một lần.
Đứa bé từng chạy ra chắn trước mặt tôi khi bị cha đánh.
Đứa bé từng ôm tôi thút thít: “Mẹ ơi, sau này con sẽ cố gắng kiếm tiền, để mẹ sống sung sướng.”
Dáng hình đó giờ càng lúc càng mờ nhòe trong mắt tôi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Tôi siết chặt bài phát biểu trong túi, nuốt ngược nỗi cay đắng nghẹn nơi cổ họng, lặng lẽ bước vào hội trường.
Đèn trong sảnh tiệc dịu xuống, buổi lễ bắt đầu. Tôi, vợ chồng Giang Hoài Thăng và nhà đều ngồi bàn chính. Mẹ vợ thì trò chuyện rôm rả với Dư Phi Phi, bố vợ thì liên tục cụng ly với Giang Hoài Thăng, chẳng ai đếm xỉa gì đến tôi.
Cũng phải thôi, từ đầu nhà đã chẳng coi trọng tôi. Giờ có thông gia giàu có, thể diện, sao còn nhớ tôi mới là mẹ đẻ của rể?
Tôi chỉ biết thở dài. Đợi lễ kết thúc, tôi cũng coi như hoàn thành bổn phận mẹ.
MC trang trọng tuyên bố: “Sau đây xin mời cha mẹ đôi bên dâu rể lên sân khấu.”
Tôi chỉnh lại quần áo, chuẩn bị bước lên thì bị phù dâu giữ lại. Cô ta lúng túng :
“Dì… dì ơi, Nhược Nhược dì không cần lên đâu ạ, để ba rể lên thay là rồi.”
Một cơn tức nghẹn dâng lên trong lòng. Đứa con do tôi nuôi lớn vất vả, mà đến phát biểu tôi cũng không lên sân khấu?
“Buông ra.” Tôi gạt tay ấy, định bước lên. Mẹ vợ chặn lại, gượng :
“Chị à, ngày cưới phải tốt lành, mà chị thì độc thân, đứng một mình trên sân khấu thì hơi xui xẻo. Hay là để ba mẹ kế của Thành Đống lên thôi?”
Lời sỉ nhục đến khiến cổ họng tôi nghẹn ứ, tôi vẫn ngẩng cao đầu, siết chặt hai tay, kiên quyết bước lên.
Lúc đó vợ chồng Giang Hoài Thăng đã đứng trên sân khấu, tiếng cãi vã nhỏ của chúng tôi cũng khiến một số khách mời ý.
Mẹ vợ hừ một tiếng: “Chị mẹ mà ích kỷ sao? Ba người cùng lên, con chị với con dâu bị người ta chết!”
Thật sao? Có mẹ ruột như tôi đứng bên, con trai tôi lại bị chê ?
Lòng tôi d.a.o , bất giác về phía Giang Thành Đống.
Nó đang tôi, ánh mắt chất đầy mệt mỏi… và cầu khẩn.
Cũng là ánh mắt đó năm xưa khi nó bị bệnh, run rẩy : “Mẹ ơi, con không muốn chết. Con còn muốn lớn lên để ở bên mẹ. Mẹ nhất định phải cứu con…”
Nó khẽ lắc đầu với tôi, ra hiệu đừng lên sân khấu.
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi nguội lạnh.
Thì ra, đây không phải là ý bên nhà , mà chính con trai tôi đã đồng ý.
Trong ngày trọng đại nhất đời mình, nó dứt khoát loại tôi khỏi thế giới của nó, thay bằng người cha và mẹ kế có thể cho nó lợi ích.
Tôi chẳng còn sức để giãy giụa nữa, tay run run cầm ly rượu đỏ trên bàn, nâng về phía con trai, lặng lẽ chúc mừng nó, nuốt trọn chén rượu lẫn nước mắt, rồi loạng choạng rời khỏi lễ đường một mình.
Con trai tôi mím môi, chỉ lặng lẽ tiễn tôi bằng ánh mắt.
Lần này, không còn ai cản tôi nữa.
Bạn thấy sao?