Lúc ấy tôi chưa hiểu, chỉ nghĩ rằng đàn hài lòng với phần trình bày của tôi. Giờ nhớ lại, tôi có chút hiểu ra rồi.
Chị Trương Miểu tôi đang chìm trong hồi tưởng, không kìm chép miệng, có chút ghen tỵ:
“Ôi chao, biểu cảm của em trông thật hạnh phúc ấy.”
Tôi bừng tỉnh, hơi xấu hổ mà cuống quýt đi chỗ khác:
“Chị Miểu Miểu…”
Chị Trương đổi giọng:
“Nhưng mà tổng giám đốc Cố đi công tác rồi, không định tiễn em sao?”
Tôi đáp nhẹ nhàng:
“Không tiễn thì thôi mà, dù sao cũng không có gì quan trọng.”
“Vậy à— trước giờ chị đâu có biết hai người quen nhau, lại còn là đại học nữa.”
“À…”
Tôi không muốn nhắc đến chuyện hồi đại học hai chúng tôi bất hòa, chỉ gật đầu:
“Dù sao ấy cũng là sếp lớn, mình nhân viên nhỏ cũng ít có cơ hội tiếp .”
Chị Trương cảm thán:
“Anh ấy thật sự rất thích em đó…”
Chẳng hiểu sao tôi lại hiểu ý của chị ấy.
Sau khi chị Trương rời đi, tôi ngồi ở bàn việc, cầm điện thoại trong tay, rồi theo cảm , gửi cho Cố Thành một tin nhắn.
Rất nhanh, Cố Thành gọi lại.
Tôi bắt máy. Bên kia có chút ồn ào, rồi nhanh chóng yên tĩnh lại. Tôi lắng lẽ nghe tiếng thở của Cố Thành, sau đó giọng vang lên, kèm theo nụ :
“Khê Khê, sao lại gửi tin nhắn như đột ngột thế?”
Lúc này đồng nghiệp đều đi ăn tối cả rồi, xung quanh chỉ có mình tôi. Tôi tựa đầu vào bàn, không ngần ngại thẳng:
“Anh không nhớ em sao? Chẳng phải đã đến tìm em còn gì?”
Cố Thành im lặng vài giây, rõ ràng không ngờ tôi lại thẳng thắn như . Nhưng rất nhanh, bật :
“Đúng , nhớ em.”
Tôi hếch môi:
“Cố Thành, thật đi, phải chăng từ lâu đã để ý em rồi?”
Cố Thành vui vẻ nghiêm túc đáp:
“Đúng , để ý Khê Khê tiểu thư từ rất lâu rồi.”
Tôi thành tiếng không hỏi thêm gì nữa.
“Ngày kia em bay rồi, cũng không biết đến nơi sẽ thế nào.”
Tôi thở dài, vẫn có chút lo lắng.
Cố Thành dịu dàng :
“Khê Khê, phải tin tưởng vào chính mình chứ. Ngay từ cuộc thi quan trọng đầu tiên ở đại học đã giao cho em rồi, em còn không tin vào mình sao?”
Giọng có chút nhẹ nhàng, không giống với sự hài hước thường ngày.
Trái tim tôi dần ổn định.
Thực ra tôi cũng có chút luyến tiếc . Nhưng tôi cũng biết, dù Cố Thành là con trai út của nhà sáng lập, không thể dễ dàng bỏ lại mọi chuyện trong nước mà sang nước ngoài.
Nên tôi không hỏi thêm gì nữa. Cuối cùng, sau khi cúp máy, tôi đã bắt đầu mong đợi cuộc sống và công việc sắp tới.
12
Vốn dĩ tôi nghĩ sau khi đến nước ngoài, sẽ phải một thời gian dài không gặp Cố Thành.
Tâm trạng không thoải mái của tôi còn chưa kéo dài đến một ngày. Sáng hôm sau, tôi đã thấy Cố Thành đợi sẵn ở cửa nhà mình.
Tôi có chút bất ngờ.
Cố Thành giải thích rằng cũng đến đây công tác. Mọi chuyện ở trong nước cũng sắp xong xuôi.
Ngồi trên xe, tôi hơi không quen với vị trí ghế phụ ngược với ở trong nước. Cố Thành đưa cho tôi một ly cà phê:
“Cà phê Mỹ, mua sáng nay.”
Tôi đón lấy, nhấp một ngụm:
“Vậy bao giờ quay lại? Sau này sẽ ở lại trong nước hay ở đây?”
Cố Thành:
“Đợt này công tác khoảng một tháng, sau đó sẽ về. Ba vẫn muốn ở trong nước hơn.”
Dù ngày nhỏ từng bị bắt cóc dù sao trong nước cũng an toàn hơn rất nhiều so với ở đây. Hơn nữa, ở đây đã có trai của ấy phụ trách.
Gia đình của Cố Thành không hề phức tạp. Thuộc dạng hiếm có trong những gia đình quyền thế, nơi mà mối quan hệ giữa các thành viên rất đơn giản.
Cố Thành có một trai và một chị . Cha mẹ tuy là liên hôn, sau đó đã có cảm thực sự. Anh trai của Cố Thành quản lý công việc ở nước ngoài. Cố Thành sắp xếp việc trong nước. Còn chị của họ thì không hứng thú với những việc này, đã dấn thân vào ngành giải trí. Giờ chị ấy là một diễn viên nổi tiếng.
Tôi vừa cảm thán cả nhà Cố Thành đều là những người thông minh, vừa âm thầm nghĩ muốn xin chữ ký của chị .
Dù sao thì chị của Cố Thành, Cố Yên, cũng là nữ diễn viên mà tôi rất thích.
Xuống dưới tòa nhà công ty, Cố Thành có chút ghen tỵ, bĩu môi, cuối cùng cũng đồng ý với cầu của tôi.
Tôi không ngờ rằng ấy lại ghen cả với chính chị mình.
Cảm thấy buồn , tôi Cố Thành, suy nghĩ vài giây rồi nghiêng người qua, hôn nhẹ lên má , dịu giọng:
“Thôi nào, em phải đi rồi.”
Đôi mắt Cố Thành sáng rực lên tôi. Ngay giây sau, giữ đầu tôi lại và đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Nụ hôn đó có chút mãnh liệt. Sau khi tách ra, cả hai chúng tôi đều đỏ mặt. Tôi đỏ mặt vì nín . Anh đỏ mặt vì ngượng. Nhưng cảm giác cũng không tệ. Dù kỹ năng hôn của Cố Thành có phần vụng về.
Tôi , trêu chọc:
“Chẳng lẽ… đây là nụ hôn đầu của ?”
Cố Thành xấu hổ liếc tôi một cái, đáp:
“Nếu đây thật sự là nụ hôn đầu thì sao chứ?”
Tôi trố mắt.
Đây là nụ hôn đầu của Cố Thành?! Anh ấy chưa từng có sao?!
Cố Thành “hừ” một tiếng:
“Anh dĩ nhiên từng có , … chỉ dừng lại ở mức thôi.”
Ý ngầm là, chưa từng điều gì thân mật hơn.
Ồ wow….Thật không ngờ, vẫn còn là một chàng trai thuần khiết như đấy.
Dù tôi muốn tiếp tục trêu , thời gian không cho phép. Vậy là tôi vui vẻ nhận nụ hôn đầu của ấy.
Khi ngồi vào chỗ , chị Trương Miểu tôi đầy ngạc nhiên, hỏi xem có chuyện gì vui.
Tôi mỉm :
“Chỉ là cảm thấy hôm nay thời tiết đẹp thôi mà!”
…
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Năm năm trôi qua như dòng nước. Tôi và chị Trương Miểu quay về nước, phân công vào những vị trí quan trọng hơn.
Ngày về nước, Cố Thành đến sân bay đón chúng tôi, chị Trương Miểu giơ tay vẫy chào, rằng trai chị ấy sẽ đến đón mình. Từ khoảng nửa năm trước, chị ấy đã đồng ý lời đương với người trai thanh mai trúc mã của mình.
Rất nhanh chóng, xe lướt qua ngã tư gần căn nhà tôi từng sống.
Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, tôi có chút cảm giác xa lạ. Ngay khoảnh khắc sau, tôi thấy hai người quen thuộc.
Là Tống Liêm và Từ Kiều Kiều.
Qua cửa sổ xe, tôi thấy hai người họ đang tranh cãi kịch liệt. Tôi ý thấy khuôn mặt tái nhợt của Từ Kiều Kiều, còn có một đứa trẻ đang đứng bên cạnh họ, gào khóc không ngừng.
Hai người bọn họ đều không nhận ra tôi.
Trong chớp mắt, tôi đã hiểu ra hình hiện tại. Xem ra, Tống Liêm đã phát hiện đứa trẻ này không phải con ruột của mình rồi.
Tôi khẽ mỉm đầy thích thú. Giọng Cố Thành vang lên:
“Vài ngày trước, Tống Liêm mới phát hiện đứa trẻ này không phải là con mình, và cũng vừa biết mình bị vô sinh từ bác sĩ.”
Tôi bất ngờ quay sang Cố Thành, không ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt hơi không tự nhiên của .
“Anh cố ý cho ta biết à?”
Cố Thành bĩu môi:
“Anh chẳng thèm quan tâm đến ta. Là có người đứa trẻ này trông chẳng giống Tống Liêm chút nào, nên ta mới nghi ngờ.”
Tôi tinh nghịch .
Chiếc xe chầm chậm đi qua ngã tư, bị tôi chằm chằm, tai Cố Thành đỏ bừng, một lát sau, khẽ thì thầm:
“Được rồi, chỉ để người nào đó nhắc đến chuyện đó vài câu trước mặt Tống Liêm thôi, hơn nữa vốn dĩ trong lòng ta cũng đã có nghi ngờ từ trước rồi mà…”
Tôi hiểu lý do Cố Thành .
Vẫn là ghen tuông đây mà, đúng là một người đàn ông nhỏ mọn!
Nhưng tôi không thấy phiền chút nào.
Gần đến nhà, Cố Thành hỏi tôi:
“Khê Khê, bây giờ em có thể chấp nhận lời tỏ của rồi chứ?”
Tôi nghiêng đầu . Anh cũng đang tôi, trong mắt vẫn là ánh bướng bỉnh và nghiêm túc quen thuộc.
Thực ra, Cố Thành đã tỏ với tôi từ một năm trước. Khi đó tôi không đồng ý. Anh không hỏi lý do, vẫn những gì muốn .
Hôm nay là lần thứ hai hỏi, tôi đưa tay chạm nhẹ lên má .
“Được thôi, trai của em.”
Hết
Bạn thấy sao?