Từ Bỏ Để Yêu [...] – Chương 3

Tôi biết họ đang chơi trò chơi thử thách, vì lúc nãy Triệu Thiển đã nhắn tin cho tôi biết rồi. Tôi cũng biết chắc rằng, lúc này đang cố chọc tức tôi, muốn tôi cảm thấy đau lòng và hối hận. Nhưng khi thấy tấm ảnh đó, tôi cuối cùng cũng thực sự hoàn toàn buông bỏ.

Buông bỏ khỏi quá khứ những năm tháng ấy, thoát ra khỏi đầy kìm nén và không có hồi kết với Tống Liêm.

Tôi vừa khóc vừa mỉm . Sau khi gửi cho Tống Liêm tin nhắn cuối cùng, tôi quyết đoán xóa tài khoản của , chặn số điện thoại của , nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, kéo vali rời khỏi nơi này.

Tống Liêm đang vui vẻ thì bỗng nhiên cảm nhận một cơn đau lạ trong tim. Anh ngây người, vô thức đưa tay ôm lấy ngực. Người bên cạnh hỏi có chuyện gì. Anh lắc đầu, trong lòng chỉ còn lại cảm giác hoang mang.

Tiềm thức của Tống Liêm với rằng, có điều gì đó rất quan trọng đã mất đi mãi mãi. Bất chấp Từ Kiều Kiều kéo lại, đứng lên chạy ra khỏi KTV.

6

Đến tận lúc này, khi đang ngồi trong xe của sếp lớn công ty, tôi vẫn còn chút mơ màng.

Không ngờ mình lại xui xẻo đến . Vừa kéo vali đi ra khỏi khu, định gọi xe để đến khách sạn ở tạm một đêm thì không ngờ khóa vali lại bị hỏng.

Vừa càu nhàu vận may tồi tệ, tôi vừa cúi xuống nhặt những món đồ rơi ra. Ngay lúc đó, một người cúi xuống trước mặt tôi, cùng tôi nhặt đồ. Tôi ngẩng lên định cảm ơn thì ngay giây tiếp theo liền sững sờ.

Người đối diện là sếp lớn của công ty tôi. Một người trẻ tuổi, đầy tài năng, sự nghiệp thành công. Quan trọng hơn, ấy còn là đàn của tôi, là đàn hơn tôi hai khóa. Thế nên khi ấy sẽ lái xe đưa tôi đi, tôi mơ hồ đến mức quên mất phải từ chối.

Khi ngồi vào trong xe, tôi mới chợt nhận ra mình đang gì thì mới cảm thấy có chút gò bó.

Khi xe dừng đèn đỏ, Cố Thành quay đầu lại tôi, nhẹ.

“Sao thế? Sao lại căng thẳng như ? Anh đâu có ăn thịt em đâu.”

Tôi thẳng phía trước:

“Anh là sếp của em, em phải căng thẳng chứ…”

Cố Thành “hừ” một tiếng:

“Ngày trước ở trường, em không ít lần đập đầu mà.”

Tôi liếc một cái.

Anh chàng này không phải vẫn còn để bụng chuyện cũ đấy chứ?!

Nhưng tôi nghĩ một chút, rồi lắc đầu đáp:

“Chắc chỉ là lâu không gặp nên có chút gò bó thôi.”

Cố Thành không gì. Tôi quay đầu . So với hồi đại học, trông càng phong độ, đầy tự tin.

Thực ra từ khi vào công ty này, tôi chỉ gặp Cố Thành một lần. Lần đó là trong buổi tiệc chào đón khi vừa đến đây. Cố Thành mọi người vây quanh, còn tôi đứng ở gần quầy buffet không xa, ăn miếng bánh nhỏ. Lúc ấy tôi cũng định bước đến chào hỏi cuối cùng vẫn từ bỏ.

Lúc đầu, nhiều người không đánh giá cao Cố Thành. Dù gì cũng là người chuyển vào từ bên ngoài. Có người còn là con riêng của sếp, dựa vào quan hệ gia đình để có kinh nghiệm ở đây thôi.

Nhưng một thời gian sau đã thể hiện rất xuất sắc. Chỉ trong hai năm mà đã giúp doanh thu của chi nhánh này tăng vọt.

Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ dưới quyền chị Miểu Miểu, cơ bản không tiếp với những người tầm cỡ như Cố Thành.

Huống chi, hồi đại học chúng tôi từng bất hòa vì một số chuyện… Vốn là tốt của nhau, từ đó đến giờ chưa từng liên lạc.

Tôi cúi đầu, vào những ngón tay mình mà nhớ lại.

Thực ra chuyện đó… là lỗi của tôi với Cố Thành. Suy nghĩ quá thiên về cảm đã tôi và tổn thương cả bè xung quanh.

“Cố Thành—”

“Mạnh Khê—”

Cả hai chúng tôi cùng lúc lên tiếng. Tôi ngỡ ngàng, chưa kịp gì thì Cố Thành đã bảo:

“Em trước đi.”

Tôi hít một hơi sâu:

“Xin lỗi .”

Cố Thành có chút không hiểu:

“Gì cơ?”

Tôi thẳng thắn thú nhận lỗi của mình, tuy có chút muộn màng:

“Hồi đại học, là lỗi của em. Lúc đó em chỉ toàn nghĩ đến đương, không phân biệt nặng nhẹ, mất cơ hội giành giải quán quân.”

Tôi biết có lẽ giải thưởng đó đối với Cố Thành không là gì cả. Anh đã giành quá nhiều giải nhất rồi. Nhưng lần đó là vì tôi mà…

“Anh sớm đã không còn bận tâm đến chuyện đó nữa rồi.”

Giọng của Cố Thành ngắt mạch cảm giác tội lỗi của tôi. Anh từ từ dừng xe trước khách sạn mà tôi đã đặt phòng.

Tựa vào vô-lăng, Cố Thành tôi nghiêm túc.

“Mạnh Khê, lúc đó cũng còn trẻ người bồng bột nên cũng đã những lời không hay, xin lỗi em.”

Tôi vội xua tay.

Cố Thành tiếp:

“Vậy nên, chúng ta hòa nhé.”

Anh nở nụ , vừa dịu dàng vừa rạng rỡ. Nét mặt vẫn mang theo sự tự tin bẩm sinh. Giống hệt như hình ảnh Cố Thành thời đại học trong ký ức của tôi.

Tôi mỉm gật đầu:

“Được, quen lại nhé, em là Mạnh Khê.”

“Chào em Mạnh Khê, là Cố Thành.”

7

Cố Thành cầm lấy điện thoại của tôi, im lặng không gì.

Màn hình điện thoại lóe sáng rồi lại tắt. Cuộc gọi nhỡ này đã là lần thứ chín rồi, tất cả đều là từ nhà gọi đến.

Anh ngồi trên sofa, ngẩng đầu vô thức về phía tôi đang tắm trong phòng tắm.

Cố Thành biết chúng tôi đang có mâu thuẫn, nếu không cũng chẳng đặc biệt chạy tới đây thế này…

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng. Vài phút sau, Cố Thành nhận cuộc gọi thứ mười hai từ nhà tôi, giọng Tống Liêm bên kia khàn đi, nén giận và đầy nghi hoặc.

“Mạnh Khê, em đang ở đâu?”

Cố Thành khẩy một tiếng, đầu dây bên kia lập tức nhận ra điều gì đó.

“Anh là ai?! Mạnh Khê đâu rồi!”

Cố Thành cúi đầu, lạnh lùng :

“Tống Liêm, đừng gọi nữa. Tôi biết chuyện của và Từ Kiều Kiều rồi, tự giữ chút thể diện đi.”

“Cố Thành…?!”

Tống Liêm nhận ra giọng của Cố Thành. Đứng trong phòng khách, nắm chặt điện thoại, đồng tử co lại:

“Tại sao lại cầm điện thoại của Khê Khê! Hai người đang ở đâu?!”

Cố Thành không thêm, cúp máy ngay lập tức, sau đó lạnh lùng chặn luôn số nhà tôi.

Nửa phút sau, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nghe tiếng hát của tôi vọng ra từ phòng tắm, Cố Thành nở một nụ .

Thực ra ban đầu, Cố Thành chỉ định đưa tôi tới đây rồi rời đi. Nhưng bữa tối nay, tôi gần như không ăn mấy miếng, thêm vào đó thì việc chỉ tập trung học hành quên mất việc chăm sóc cái dạ dày tội nghiệp của mình. Kết quả là vừa bước vào khách sạn, mắt tôi bỗng tối sầm, đầu óc trống rỗng rồi rơi vào trạng thái ngất tạm thời.

Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang Cố Thành ôm chặt trong lòng, hoảng hốt mà chạy nhanh ra xe.

Tôi lập tức giữ lại, yếu ớt giải thích rằng chỉ là do hạ đường huyết thôi. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng cả người Cố Thành vẫn đang run rẩy.

Tôi bỗng không biết phải gì, chỉ đờ đẫn vẻ lo lắng rõ ràng trên khuôn mặt của Cố Thành.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận sự quan tâm như thế này.

Có một lần, tôi cùng Tống Liêm ra ngoài, khi ngồi trên ghế dài thì tôi ngất do hạ đường huyết đột ngột.

Khi tỉnh lại, tôi vẫn thấy mình một mình nằm trên ghế. Lúc ấy tôi thực sự rất khó chịu, môi trắng bệch. Nhưng khi quay đầu lại, tôi thấy Tống Liêm đang trò chuyện với bè cách đó không xa.

Anh không hề để tâm đến tôi. Thấy tôi tỉnh dậy, chỉ vẫy tay ra hiệu tôi đi qua đó.

Sau này giải thích rằng nghĩ tôi mệt nên ngủ. Nhưng tôi chỉ chăm , trong lòng trống rỗng, thậm chí không có nổi sức để giận dữ.

Cuối cùng đưa cho tôi một tấm ảnh mà tôi đã luôn mong muốn. Là bức ảnh hồi nhỏ của . Và tôi cứ thế dễ dàng tha thứ cho .

Anh một lần nữa dễ dàng nhận sự vui vẻ từ tôi.

Tống Liêm thực sự đã áp dụng triệt để chiêu “đánh một đòn rồi cho một quả táo ngọt.” Và tôi của trước đây, không chút oán hận mà con chó của .

Khi tỉnh lại, Cố Thành đã đặt tôi nằm trên giường trong phòng khách sạn, và đang gọi điện đặt món.

Tôi quanh phòng.

“Đây không phải là phòng em đặt, đúng không?”

Phòng mà tôi đặt chỉ là phòng giường đôi bình thường thôi, phòng Tổng thống thì tôi không đủ khả năng đặt .

Cố Thành liếc tôi một cái rồi tắt điện thoại, dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán tôi với vẻ trách móc.

“Em vừa ngất vì hạ đường huyết đấy!”

Anh lo lắng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Sao đã hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi mà vẫn như hồi đại học…”

Anh chưa hết câu, và tôi cũng không nghe rõ tôi cũng không đuổi theo hỏi thêm. Nhìn vẻ mặt của Cố Thành, có vẻ cũng không muốn giải thích rõ ràng.

Sau khi ăn bữa phụ, tôi lập tức chạy vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm là cách để tôi thư giãn tinh thần. Trước đây, mỗi khi đối mặt với sự ghẻ lạnh và cố ý khó chịu từ bố mẹ Tống Liêm, tôi thường về nhà và ngâm mình trong bồn tắm để xoa dịu cảm .

Mẹ của Tống Liêm vốn không thích tôi. Bà ấy luôn muốn con dâu tương lai là Từ Kiều Kiều. Vì tôi là trẻ mồ côi, bố mẹ mất sớm, từ nhỏ lớn lên cùng bà nội.

Nhưng giờ những điều đó không còn quan trọng nữa. Tôi phát hiện rằng sữa tắm trong phòng Tổng thống này có mùi khá dễ chịu.

Sau khi Cố Thành cúp máy từ Tống Liêm, ném điện thoại qua một bên.

Thực ra hồi đại học, đã thích tôi.

Lần đầu tiên vào năm nhất, đó là lần thứ hai gặp tôi, tôi lại quên mất , chỉ có Cố Thành là nhớ rõ, đó là lần gặp thứ hai của chúng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...