Từ Bỏ Để Đứng [...] – Chương 4

Từng chút một, tôi nâng chân mình lên.

Dưới ánh mắt chăm của mọi người, quả mìn không có bất kỳ phản ứng nào.

Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.

Một âm thanh lạnh gáy đột ngột vang lên.

“Không ổn rồi!”

“Chạy mau!!!”

Tôi quay đầu lại, gào thét điên cuồng về phía Triệu Văn và mọi người ở xa.

Không kịp suy nghĩ, tôi lập tức chộp lấy chàng gỡ mìn còn chưa kịp định thần, rồi lao về phía xa.

Giây phút đó, mọi giác quan của tôi như kích hoạt hết công suất.

Tôi không có thời gian ngoái lại, chỉ biết mình phải chạy càng xa càng tốt.

BÙM!!!

Tiếng nổ vang rền như xé toạc màng nhĩ tôi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi chỉ kịp đẩy chàng gỡ mìn ra.

Rồi ý thức tôi chìm vào màn đêm…

9

May mắn thay, tôi không chết.

Nhưng lưng tôi đầy những vết bỏng và vết thương do đá văng vào.

Tôi cần nằm nghỉ một thời gian dài mới có thể hồi phục.

Khi nghe tin, một vị sĩ quan đã đích thân đến thăm tôi.

Ông ngồi bên giường, gương mặt tràn ngập vẻ hài lòng.

“Phương Vũ Tiệp, tôi không lầm .”

“Phản ứng của trong huống nguy cấp đã chứng minh là một nữ quân nhân xuất sắc.”

“Lần này bị thương, chúng tôi sẽ thay chăm sóc gia đình. Cô…”

“Thưa chỉ huy.”

Tôi ngắt lời ông, thẳng vào mắt ông, nghiêm túc .

“Tôi chỉ có một cầu.”

“Tôi muốn ly hôn với chồng mình.”

Sĩ quan nhíu mày.

“Ly hôn? Chuyện gì xảy ra?”

Những chuyện xấu trong nhà vốn không nên ra ngoài.

Nhưng họ đã không đối xử tử tế với tôi, tôi cũng không cần phải che giấu.

Tôi kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong ba tháng tôi trở về nhà.

Sĩ quan nghe xong, lông mày càng nhíu chặt.

Khi nghe đến chuyện con nuôi của gia đình sinh con cho chồng tôi và ép tôi mẹ đứa trẻ, ông lập tức đứng bật dậy.

“Không thể chấp nhận !”

“Trên đời gì có kiểu cha mẹ như thế?!”

“Phương Vũ Tiệp, yên tâm. Các chiến đấu vì đất nước, chúng tôi tuyệt đối không để phải chịu đựng những chuyện bất công như .”

“Chuyện này để tôi giải quyết. Cô hãy dưỡng thương cho tốt!”

“Cảm ơn chỉ huy!”

Sau khi an ủi tôi thêm vài lời, ông bước nhanh ra ngoài.

Tôi nằm dưỡng thương hơn một tháng, không thể chịu cảnh nhàn rỗi, nên tự nguyện quay lại đơn vị.

Tôi không biết chỉ huy đã gì, cuối cùng tôi cũng cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn với Nghiêm Khôn.

Đến lúc này, cái gai trong lòng tôi đã nhổ bỏ hoàn toàn.

Tám tháng sau, nhiệm vụ gìn giữ hòa bình kết thúc, đơn vị trở về nước.

Trong tám tháng đó, tôi đã chứng minh giá trị của mình bằng hành thực tế.

Chỉ huy đã đề xuất lên cấp trên, và tôi thăng lên Trung sĩ.

Ngày trở về nước, vừa bước ra khỏi sân bay, tôi đã thấy bố mẹ đang đợi ở cửa.

Vừa thấy tôi, bố tôi lập tức bước nhanh tới.

“Vũ Tiệp! Con cuối cùng cũng về rồi, bố…”

“Vũ Tiệp, mẹ đã món ngon cho con rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Mẹ vừa vừa tiến đến muốn cầm lấy hành lý của tôi, tôi lách người né tránh.

“Xin lỗi, chắc tôi đã rõ rồi.”

“Tôi và các người không còn quan hệ gì nữa.”

Thấy thái độ lạnh nhạt của tôi, mắt bố mẹ lập tức đỏ hoe.

“Vũ Tiệp, sao con có thể như ?”

“Dù chúng ta có sai điều gì, chúng ta vẫn là bố mẹ ruột của con mà!”

Tôi nhíu mày, định mở miệng thì Triệu Văn xuất hiện từ phía sau.

“Xin lỗi nhé.”

“Tôi chưa từng thấy ai để con rể mình đi sinh con với người khác mà vẫn gọi là bố mẹ.”

“Làm ơn nhường đường, tôi phải đưa Vũ Tiệp về nhà ăn cơm.”

Triệu Văn cố ý va vào họ, kéo tôi đi qua giữa hai người.

Họ không ngừng gọi tên tôi từ phía sau, tôi không hề dừng bước.

“Phương Vũ Tiệp, chuyện này đúng là thú vị thật.”

“Tôi nghe mẹ tôi , cái Phương Vi Vi kia thực ra chỉ là một kẻ lừa đảo!”

“Cô ta thấy bố mẹ có hai căn nhà, thường xuyên không ở nhà, liền tìm cách lừa hết tiền của họ.”

“Bây giờ họ tìm đến , chẳng qua vì đường cùng thôi, đừng mềm lòng!”

“Sẽ không đâu.”

Mỗi người đều phải trả giá cho những việc mình đã .

Đây chính là báo ứng.

10

Sau khi trở về, tôi sống trong căn hộ do đơn vị cấp.

Căn nhà cũ vốn thuộc về tôi, tôi thấy nó quá ô uế, đã nhờ môi giới rao bán.

Tôi không ngờ, Nghiêm Khôn không biết từ đâu lại tìm ra chỗ ở của tôi và đến tận nơi.

“Vũ Tiệp…”

Tôi đang vội đến nhận việc thì bị Nghiêm Khôn chặn lại.

Anh ta tôi bằng ánh mắt đầy cảm, lại lưỡng lự không thành lời.

“Có chuyện gì không?” Tôi lạnh nhạt hỏi.

“Vũ Tiệp, Phương Vi Vi vì hoại hôn nhân quân nhân đã bị đi tù rồi.”

“Giữa chúng ta, giờ không còn ai cản trở nữa…”

Nghiêm Khôn vừa , vừa định nắm lấy tay tôi, tôi tránh sang một bên.

Thật buồn .

Thứ cản trở giữa chúng tôi, nào phải là Phương Vi Vi.

Mà chính là ta.

“Nghiêm Khôn, tôi không có thói quen ăn cỏ đã nhai lại, huống chi là cỏ đã bị người ta giẫm nát.”

Nghe lời mỉa mai không chút che giấu của tôi, mặt ta lập tức tái nhợt.

“Vũ Tiệp, sao em có thể như .”

“Con người ai chẳng phạm sai lầm, đã sửa đổi rồi mà!”

“Đúng, con người ai cũng có thể phạm sai lầm. Nhưng tôi cũng có quyền lựa chọn không tha thứ.”

Tôi lạnh, không muốn dây dưa thêm, liền bước qua ta và rời đi.

Tôi nghĩ rằng, Nghiêm Khôn sẽ biết khó mà lui.

Tôi không ngờ, ta như thể dốc toàn lực để mong có sự tha thứ của tôi.

Không chỉ ngày nào cũng mang đồ ăn thức uống đến.

Thậm chí, vào một buổi tối, ta còn định cưỡng ép tôi.

“Vũ Tiệp, khi chúng ta vừa kết hôn không lâu thì em đã đi. Ngoài đêm tân hôn, chúng ta còn chưa…”

Anh ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt eo tôi, lập tức bị tôi túm chặt cổ tay.

Tôi chưa dùng hết sức, mà Nghiêm Khôn đã đau đến mức hét lên.

“Vũ Tiệp, thả tay ra!”

Tôi chỉ khẽ đẩy một cái, ta liền ngã lăn xuống đất.

“Vũ Tiệp…”

“Biến đi, đừng tôi thấy ghê tởm.”

Không chút do dự, tôi đóng sập cửa lại.

Vài ngày sau, tôi nghe Nghiêm Khôn bị cướp ngay trên con phố cách nhà tôi một đoạn.

Toàn thân đầy vết thương, một chân còn bị gãy.

Tôi thoáng cảm thấy đáng tiếc, không hề thấy đau lòng.

Một tháng sau, theo sự sắp xếp từ cấp trên, tôi lại nhận nhiệm vụ mới.

Ngồi trên máy bay, tôi ra ngoài cửa sổ.

Từng cảnh đẹp của đất nước trải dài trước mắt.

Và đây, chính là lý do tôi tiếp tục tiến về phía trước.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...