Từ Bỏ Để Đứng [...] – Chương 1

Hôm em nuôi sinh con cho chồng tôi, cả nhà ai cũng lo lắng túc trực trước cửa phòng sinh.

Họ không phải lo cho Phương Vi Vi có sinh nở suôn sẻ hay không, mà chỉ sợ tôi chạy đến chuyện.

Mẹ tôi căng thẳng chằm chằm về phía thang máy: “Phương Vũ Tiệp liệu có leo thang bộ mà lên đây không nhỉ?”

Bố tôi thì liên tục gọi cho bảo vệ bệnh viện: “Đúng rồi, tóc dài, cao khoảng một mét sáu. Anh thấy ấy chưa?”

Nghiêm Khôn lại thề thốt trước mặt bố mẹ: “Nếu Vũ Tiệp dám tới chuyện, dù có phải ly hôn với ấy, con cũng phải bảo vệ Vi Vi và con trai con.”

Thế cho đến khi Phương Vi Vi mẹ tròn con vuông, tôi vẫn không xuất hiện.

Nghiêm Khôn lấy điện thoại ra, bảo mẹ tôi gọi cho tôi:

“Bà với Phương Vũ Tiệp, đừng nghĩ tới chuyện nữa. Chỉ cần ấy đồng ý mẹ đỡ đầu cho đứa trẻ, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống chung với nhau.”

Trong lòng Nghiêm Khôn, không hề có chút áy náy nào dành cho tôi.

Anh ta nghĩ mình chỉ đang đáp ứng nguyện vọng có cháu của bố mẹ, thì gì có lỗi?

Cả nhà cũng không hề biết rằng, tôi vốn không định đến bệnh viện chuyện.

Lúc này, tôi đang chịu huấn luyện dưới ánh nắng chói chang.

Chỉ để chuẩn bị cho một tháng sau, theo quân đội đi gìn giữ hòa bình ở châu Phi.

Một chuyến đi không hẹn ngày về!

1

Nghiêm Khôn ở lại bệnh viện một tuần mới trở về.

Tôi vừa từ sân huấn luyện bước ra, mở cửa nhà, liền thấy cả gia đình đang quây quần trước ghế sofa.

“Ôi trời, đứa trẻ này xem, đôi mắt với cái mũi giống hệt Tiểu Khôn, chỉ có cái miệng là giống Vi Vi như đúc.”

“Mẹ à, trẻ con còn bé thế này thì sao mà ra .”

“Vi Vi, lần này vất vả cho con rồi.”

Nghiêm Khôn cúi đầu hôn lên trán Phương Vi Vi, ánh mắt tràn đầy không hề che giấu.

Còn bố tôi ngồi một bên, đến mức đuôi mắt thêm vài nếp nhăn.

“Sao lại không ra? Theo tôi thấy, may mà đứa trẻ là con của hai đứa. Chứ nếu là con của Phương Vũ Tiệp, sau này cũng chẳng nên cơm cháo gì.”

Trước đây ông từng rất tự hào khi tôi trở thành quân nhân.

Dù phải đi xa không hẹn ngày về, bố vẫn thường : “Gái cũng chẳng thua trai.”

Nhưng dường như, lần này tôi trở về, mọi thứ đã đổi khác.

Nhìn họ, cả nhà năm người hạnh phúc, tôi chỉ thấy lòng mình chua chát và nực .

Bốn năm trước, để hoàn thành nhiệm vụ, tôi rời nhà, gia nhập quân đội.

Khi ấy, tôi và Nghiêm Khôn vừa mới kết hôn. Tôi không nỡ để phải một mình đợi tôi trở về.

Nếu nhiệm vụ này thất bại, thậm chí sẽ trở thành góa vợ.

Tôi đề nghị ly hôn, để đi tìm hạnh phúc mới.

Nhưng Nghiêm Khôn chỉ nắm lấy tay tôi, kiên quyết không đồng ý.

“Vũ Tiệp, trong mắt em, là loại đàn ông không chịu nổi đơn sao?”

“Vợ của đang bảo vệ đất nước, là chồng, sao có thể rời bỏ em vào lúc này?”

“Anh sẽ chăm sóc tốt cho bố mẹ em, ở nhà đợi em trở về.”

Ngày tôi lên đường, bố mẹ và Nghiêm Khôn tiễn tôi ra ga tàu cao tốc.

Bố mẹ gần như khóc cạn nước mắt.

Họ nắm chặt tay tôi, đôi mắt mờ đục kỹ gương mặt tôi, môi run rẩy.

“Vũ Tiệp, con yên tâm, bố mẹ sẽ ở nhà, chờ con trở về.”

“Đúng , Vũ Tiệp, con đừng lo nghĩ gì cả. Bố mẹ luôn tự hào về con.”

Nhiều lần tôi đã bước qua lằn ranh giữa sự sống và cái chết.

Điều kéo tôi trở lại chính là họ.

Thế , hai tháng trước, tôi giải ngũ về nhà, lại thấy một khung cảnh hoàn toàn khác.

Chỗ của tôi đã bị một người phụ nữ khác chiếm giữ.

“Chị, chị về rồi à.”

Phương Vi Vi gọi tôi, trên người toát lên ánh sáng của một người mẹ mới sinh.

Lời của ta kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Những người khác cũng ngẩng đầu về phía tôi.

Bố tôi vừa thấy tôi với dáng vẻ lấm lem đầy đất, lập tức cau mày.

“Nhìn lại con xem! Trông giống cái gì hả? Chẳng phải mất mặt cả nhà sao?!”

“Con cố chọn ngày Vi Vi xuất viện để đến xui xẻo đúng không!”

Mẹ tôi ngay sau đó.

Người mẹ từng xót xa khi tôi bị thương trong lúc huấn luyện, giờ đây tôi với ánh mắt đầy khinh thường.

Nghiêm Khôn đang ôm đứa trẻ, lên tiếng với tôi.

“Phương Vũ Tiệp, biết trong lòng em có oán hận.”

“Nhưng em vừa đi là đi mất mấy năm, dù có chấp nhận, bố mẹ vẫn cần một đứa cháu.”

“Em không thể ích kỷ như , đến một đứa con nối dõi cũng không để lại cho họ.”

Nghe lời Nghiêm Khôn , tôi không nhịn , bật .

“Một đứa con nuôi thì tính gì là nối dõi.”

“Phương Vũ Tiệp, con cái gì đấy?!”

Bố tôi đập bàn đứng dậy, trừng mắt giận dữ tôi.

“Con có biết nếu không có Vi Vi, bố đã lên cơn đau tim chết giữa đường rồi không?!”

“Con bé không cha không mẹ, lại cùng họ với chúng ta, đó là món quà ông trời ban tặng!”

“Bố cho con biết, nếu con chịu ăn tử tế, nhà này vẫn còn chỗ cho con.”

“Nhưng nếu con cứ khăng khăng chuyện, bố cũng không ngại tự tay đuổi con đi!”

Khi bố nổi giận, lông mày dựng ngược, mắt trợn trừng, trông đặc biệt đáng sợ.

Nếu là trước đây, lo cho bệnh tim của ông, chắc chắn tôi đã cúi đầu xin lỗi.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ đứng im, không chút lay .

Thấy tôi im lặng, bố tôi giơ tay định đánh, bị Phương Vi Vi ngăn lại.

Cô ta yếu ớt lên tiếng: “Thôi đi bố, chị nhất thời chưa thể chấp nhận cũng là chuyện bình thường.”

Nói rồi, Phương Vi Vi tôi với vẻ mặt chân thành.

“Chị, ngày đầy tháng của bé, em mong chị có thể đến dự, tham dự với tư cách là mẹ đỡ đầu của đứa trẻ.”

Tôi tính nhẩm thời gian.

Ngày đầy tháng của đứa trẻ, vừa khớp là ngày tôi trở lại quân ngũ.

Nếu đã , tôi sẽ cho họ một buổi tiệc đầy tháng không bao giờ quên.

“Được thôi.”

2

Tôi lặng lẽ bước vào phòng tắm, tự mình tắm rửa.

Nhưng tiếng của họ không bị cánh cửa ngăn cách, từng lời một rõ ràng lọt vào tai tôi.

“Anh Khôn, xem đặt tên con là gì thì hay?”

“Nghe em đi, Vi Vi. Con là em sinh ra, em có quyền quyết định nhất.”

Giọng của Nghiêm Khôn dịu dàng, còn Phương Vi Vi nghe xong lại càng thêm dựa dẫm vào ta.

Nước lạnh chảy từ cổ tôi xuống, khiến đầu óc tôi càng thêm tỉnh táo.

Tôi vẫn nhớ như in, hai tháng trước, tôi mang theo niềm vui và sự háo hức trở về nhà.

Nhưng khi đẩy cửa bước vào, tôi lại thấy Phương Vi Vi với cái bụng bầu rõ ràng.

Tôi không nhận ra ta, định hỏi ta là ai.

Thì Nghiêm Khôn từ phòng ngủ bước ra, thấy tôi trở về, khuôn mặt ta không hề có chút vui mừng, chỉ toàn là hoảng sợ.

“Em! Sao em lại về đây?!”

Tôi thấy Phương Vi Vi mặc đồ ngủ của tôi, đi dép của tôi.

Thậm chí khi đối diện với tôi, ta còn tự trốn ra sau lưng Nghiêm Khôn.

Lúc đó, tôi cũng nhận ra bức ảnh cưới của tôi và Nghiêm Khôn đã biến mất khỏi căn nhà.

Phương Vi Vi tôi bằng ánh mắt đầy cảnh giác, chất vấn:

“Cô là ai?!”

“Vi Vi, ấy… ấy là Phương Vũ Tiệp, vợ của .”

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể dồn lên não.

Tôi không thể suy nghĩ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù.

Nghe xong lời của Nghiêm Khôn, Phương Vi Vi lập tức , bước về phía tôi.

“Chào chị lần đầu gặp mặt, em là Phương Vi Vi, em của chị. Còn chồng chị là bố của đứa con trong bụng em, cũng là…”

Câu trả lời của ta là một cái tát không do dự của tôi.

“Cô linh tinh cái gì thế?!”

Cái tát khiến nụ trên mặt Phương Vi Vi dừng lại. Cô ta đỏ mắt.

Nghiêm Khôn thấy lập tức bảo vệ ta, đẩy tôi một cái.

“Phương Vũ Tiệp, em phát điên cái gì ?”

Phát điên?

Tôi trả lời ta bằng một cái tát nữa, cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi quật ngã ta xuống đất, đè lên và liên tiếp vào mặt ta.

Tôi đã ở trong quân đội nhiều năm, tất nhiên ta không thể đấu lại tôi.

Chỉ biết liên tục chửi rủa.

Phương Vi Vi muốn can ngăn, sợ không dám lại gần.

Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ.

Tôi muốn đánh chết kẻ phản bội này.

Cho đến khi bàn tay mẹ tôi giáng xuống mặt tôi.

Bố tôi kéo tôi ngã xuống đất, ngồi bệt sang một bên.

Bố mẹ ruột của tôi đứng trước mặt, không ngừng chỉ trích tôi.

Sự trách móc và ghê tởm trong mắt họ trở thành cơn ác mộng dai dẳng mà tôi không thể thoát khỏi trong thời gian dài sau đó.

Mãi sau này tôi mới biết rõ.

Trong bốn năm tôi rời đi, Phương Vi Vi đã trở thành con nuôi của bố mẹ tôi.

Cô ta chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ của họ.

Thậm chí còn chăm sóc luôn cả chồng tôi.

Đêm hôm đó, tôi ngồi trên sofa, im lặng không gì.

Phương Vi Vi ngồi cạnh tôi, khóc hết cả một hộp khăn giấy.

Nghiêm Khôn thì vừa xoa vết thương trên mặt, vừa rằng tất cả những điều này là vì tôi.

“Em vào quân đội là mấy năm liền, không sao, bố mẹ em thì sao?”

“Họ đã già, chỉ muốn có một đứa cháu bên cạnh, như có gì sai?”

“Vi Vi cũng đã rồi, đứa trẻ sinh ra sẽ gọi em là mẹ, chẳng liên quan gì đến ấy.”

“Cô ấy chịu thay em chịu đựng nỗi đau sinh nở, đến mức này vì em, sao em lại không thể chấp nhận?”

Dưới ánh đèn phòng khách, tôi gương mặt .

Rõ ràng mới chỉ bốn năm, tôi lại cảm thấy như đã qua cả một đời người dài đằng đẵng.

Cuối cùng, tôi khàn giọng hỏi:

“Anh ấy đúng không?”

Nghiêm Khôn không trả lời, bàn tay đang xoa mặt của khựng lại, đủ để tôi hiểu câu trả lời.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy sự tức giận và nhục nhã của mình thật nực .

“Phương Vũ Tiệp, dạo này Vi Vi ở phòng con.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...