Từ Bỏ Cả Nhà [...] – Chương 5

CHƯƠNG 5

Năm thứ tư đi , tôi tiết kiệm một khoản tiền, cộng với trợ cấp nhân tài, cuối cùng cũng mua một căn hộ gần công ty.

Ngày chuyển vào nhà mới, trời mùa đông nắng đẹp, ánh sáng rực rỡ.

Con mèo trong lòng tôi dụi tới dụi lui, vui vẻ đến mức vẫy đuôi liên tục.

Bao năm vất vả trôi dạt, đến giây phút này, tôi mới thực sự có một mái ấm.

Lần tiếp theo tôi gặp lại gia đình là vào cuối năm đó, khi tôi về nhà ăn Tết.

Mấy năm không gặp, bố mẹ tôi trông vẫn như cũ.

Tống Tri Học đã tìm một công việc ở thủ phủ tỉnh, lương chỉ đủ sống, đang lái chiếc BMW 3-series mà bố mẹ mua cho, lại còn có , trông có vẻ khá ung dung.

Còn Tống Tri Mỹ vẫn nhân viên văn phòng ở thị trấn nhỏ, lương tháng 2.000 tệ.

Nó đã thi công chức ba năm liên tiếp, từ kỳ thi quốc gia đến kỳ thi tỉnh, chưa bao giờ đỗ.

Những ngày ôn thi ở nhà không hề dễ dàng như nó tưởng tượng.

Công việc văn phòng ở công ty nhỏ không hề nhàn hạ, thường xuyên phải kiêm nhiệm nhiều việc, đôi khi còn phải thêm giờ.

Bố mẹ thì bận rộn, việc vặt trong nhà phần lớn đều đổ lên đầu nó.

Mỗi khi họ ốm đau, người đầu tiên họ tìm đến cũng là nó.

Cộng dồn lại, nó gần như chẳng có thời gian để học hành.

Thêm vào đó, trạng thái việc và thời đi học khác nhau một trời một vực,

Chính nó cũng dần mất đi lực.

Thế là cứ rơi vào vòng luẩn quẩn của việc “ôn thi vĩnh viễn”.

Bố mẹ ngày càng không hài lòng, liên tục cằn nhằn, trách móc nó họ mất mặt.

Nó cũng không còn khí thế như trước, trở nên chán chường, ủ rũ.

Vào những ngày Tết, khi cả nhà quây quần ăn uống,

Họ hàng thi nhau khen tôi tài giỏi, có tiền đồ.

Không chỉ tốt nghiệp thạc sĩ từ một trường danh tiếng, mà còn có công việc tốt.

Có một người chị giỏi như , sau này em trai cưới vợ cũng chẳng phải lo.

Bố mẹ nghe thì hớn hở:

“Nhà có ba đứa con, chỉ có Tri Ân là hiểu chuyện, hiếu thảo nhất, sau này chúng tôi còn phải nhờ vào nó!”

Lời này vừa ra, họ hàng lại tiếp tục trầm trồ khen ngợi.

Không khí trên bàn tiệc rất rộn ràng, cứ như đang về tôi, mà cũng như chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Tống Tri Mỹ lạnh lùng lên tiếng:

“Có công việc tốt thì sao chứ? Cũng chỉ là loại ích kỷ, chưa từng giúp đỡ gia đình một xu nào.”

Không khí bỗng chốc ngượng ngập.

Tôi lặng lẽ gặm hết cái móng giò,

Rồi ngẩng đầu, tít mắt, để lộ hàm răng trắng tinh:

“Các bác, các khen tôi quá rồi. Tôi chỉ là kẻ đi công ăn lương, kiếm miếng cơm qua ngày, chẳng có gì to tát cả.”

“Nếu về hiểu chuyện và hiếu thảo, sao sánh với em tôi? Mấy năm nay, nó vừa ôn thi vừa chăm sóc bố mẹ, trong nhà chẳng ai hiếu thuận hơn nó cả. Sau này chắc chắn nó sẽ giúp đỡ em trai, các bác cứ yên tâm nhé.”

Nói xong, tôi nhướng mày Tống Tri Mỹ, nhếch mép đầy khiêu khích.

Sắc mặt nó lập tức tái xanh, nghiến răng nghiến lợi.

Bạn của Tống Tri Học tên là Trần Tranh, là đến từ tỉnh khác.

Da ngăm, gầy gò, hơi có nét nam tính, lớn hơn nó vài tuổi.

Hai người nhau thắm thiết.

Suốt cả dịp Tết, không lúc nào rời nhau, cứ như đang sống trong thế giới riêng của họ.

Ngoài Tống Tri Học ra, ta không thèm chuyện với ai.

Nhận bao lì xì từ họ hàng thì nhanh lắm, một lời cảm ơn cũng chẳng có.

Bố mẹ tôi nhiều lần xấu hổ đến đỏ mặt.

Nhưng vì con trai thích, họ đành nhịn.

Ban đầu, sau Tết sẽ chính thức bàn chuyện cưới xin.

Nhưng Trần Tranh rằng không muốn rời xa cha mẹ.

Yêu cầu Tống Tri Học mua nhà ở quê ấy.

Hơn nữa, phải trả toàn bộ bằng tiền mặt, ít nhất là 3 triệu tệ.

Cộng thêm sính lễ và đồ trang sức, đám cưới này không có 3,5 triệu thì không xong.

Bố mẹ tôi nghe xong thì tái mặt.

Nhưng Tống Tri Học thì đang chìm đắm trong , quyết không từ bỏ.

Thế là, ngay trước ngày tôi chuẩn bị quay lại việc,

Mẹ tôi lặng lẽ đến tìm tôi thương lượng.

“Tri Ân à, con cũng biết hình nhà mình rồi đấy. Em trai em con đều không đáng tin cậy, đi bao năm mà vẫn tiêu sạch lương, chẳng tiết kiệm xu nào.”

Tôi vừa ăn hạt dẻ vừa bóc quýt, miệng đầy thức ăn, giả vờ không hiểu:

“Ồ.”

Bà thấy tôi không phản ứng, sắc mặt hơi khó xử.

“Nghe công ty con đãi ngộ rất tốt…”

“Con thật cho mẹ biết, mấy năm nay con tiết kiệm bao nhiêu rồi?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...