Từ Bỏ Cả Nhà [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2

Còn đúng ngày đó, em tôi tổ chức đám cưới.

Nó nắm tay bố, bước lên lễ đường, gả cho con trai của một doanh nhân giàu có, hạnh phúc tràn đầy.

Sau này, nhờ mối quan hệ của gia đình chồng em , em trai tôi cũng có công việc tử tế.

Cả nhà sống ngày càng tốt hơn.

Chỉ có mẹ, mỗi dịp Thanh Minh, mới thở dài một câu: “Cũng tại con bé số khổ.”

“Mẹ, mẹ?”

Mẹ thấy tôi im lặng, gọi mấy tiếng.

Tôi hoàn hồn, quanh.

Em trai – Tống Tri Học, cửa phòng đóng kín, suốt kỳ nghỉ hè chỉ có ăn cơm là ra ngoài.

Em – Tống Tri Mỹ, nằm trên ghế sofa, cắm mặt vào điện thoại xem tiểu thuyết.

Nhìn mẹ với ánh mắt chờ mong, tôi bỗng thấy kiếp trước mình thật nực .

“Mẹ à, bây giờ việc khó thế nào mẹ cũng biết rồi đấy. Nếu con không học cao học, ra ngoài đi cũng chỉ có mấy nghìn tệ lương, lấy đâu ra tiền nuôi em ?”

Mẹ sững lại.

“… Nhưng em con thì sao? Con cũng biết hình nhà mình, bố bệnh tật, tiền thuốc thang không ít, lại còn nợ ngân hàng…”

Bà bắt đầu than thở, giọng có chút nghẹn ngào.

Kiếp trước, nghe những lời này, tôi đã tự trách mình vô cùng và vội vã gánh vác mọi thứ.

Nhưng bây giờ, tôi :

“Mẹ, con biết nhà mình khó khăn. Nhưng em trai em đều đã trưởng thành, chia sẻ khó khăn cũng không thể chỉ mình con . Sinh viên có thể vay tiền, có thể thêm. Ngày xưa con cũng mà. Nếu nhà không lo nổi, thì tự nghĩ cách đi.”

Nghe , em bỗng nhiên bật dậy từ ghế sofa:

“Chị, chị là sao? Chị nghèo thì muốn tước đoạt tự do của em à?”

Tước đoạt tự do? Ha?

Nó ngẩng đầu, ánh mắt đầy khinh thường.

“Con phải nuôi dưỡng tốt, đại học là quãng thời gian đẹp nhất, phải tận hưởng tuổi trẻ. Đi thêm chỉ là lao vô nghĩa, chị không chịu khổ nên mới có suy nghĩ thiển cận như thế.”

Tôi nén lại nụ châm biếm trong lòng và :

“Em đừng có oan uổng chị, ai nhất định phải để em đi thêm? Mẹ rồi, bố mẹ chỉ đủ nuôi một người. Nếu em không chịu khổ, thì chỉ còn cách để em trai chịu khổ thôi.”

Nói xong, tôi liếc mẹ một cái: “Mẹ, con thấy mẹ chuyển tiền cho em trai rồi đấy, mỗi tháng 2.500 tệ. Nếu mẹ con cần nuôi dưỡng đầy đủ, thì số tiền này nên đưa cho em mới phải!”

Tống Tri Mỹ nghe , không thể tin nổi:

“Mẹ, hôm qua mẹ còn không có tiền mà? Sao mẹ lại cho Tống Tri Học nhiều như ? Mẹ đừng có thiên vị quá!”

Sắc mặt mẹ lập tức trở nên khó coi, giọng cũng trở nên gay gắt hơn:

“Mẹ thiên vị gì chứ? Con trai ăn nhiều hơn, vật giá ở trường nó cũng cao, không có hai ba nghìn thì sao mà đủ ăn? Con chị, không biết thương em trai thì thôi, giờ đến cả tiền ăn của nó con cũng muốn tranh giành sao? Đúng là mẹ nuôi con uổng công bao nhiêu năm!”

Tống Tri Mỹ bùng nổ: “Mẹ còn không thiên vị? Hôm nay con mới biết, hóa ra bố mẹ chưa từng con! Con mặc kệ, mẹ cho nó bao nhiêu thì phải cho con bấy nhiêu!”

Nó bắt đầu khóc lóc, mẹ thì đập bàn quát mắng, tranh cãi om sòm.

Giữa tiếng cãi vã của hai người, tôi lạnh lùng , lặng lẽ bước ra khỏi cửa.

Kiếp trước, sáu tháng sau khi nhập học, Tống Tri Mỹ cũng cờ phát hiện ra tiền sinh hoạt của em trai và từng ầm ĩ với bố mẹ.

Nhưng khi đó, mẹ chỉ một câu:

“Chúng ta chỉ có trách nhiệm với em trai con, con là do chị con lo, chị con cho ít thì đó là chuyện của nó.”

Chỉ một câu này, khiến nó oán hận tôi suốt bao năm.

Kiếp này, tôi quyết định vạch trần bộ mặt này sớm hơn, cứ để họ cắn xé nhau đi.

Tôi lập tức đến trường và bắt đầu cuộc sống nghiên cứu sinh của mình.

Nghe Tống Tri Mỹ ầm lên rất lâu, cuối cùng bố mẹ đồng ý cho nó 1.000 tệ mỗi tháng.

Nó vẫn kêu ca không đủ.

Mẹ dỗ dành:

“Mẹ thật sự không thiên vị. Vốn dĩ chị con tốt nghiệp rồi, lẽ ra nó phải san sẻ gánh nặng gia đình và lo cho con. Ai ngờ nó chỉ biết nghĩ cho bản thân.”

“Nếu nó chịu đi sớm, con đâu có phải khổ thế này.”

Mấy câu nhẹ nhàng, một lần nữa đẩy hết mâu thuẫn về phía tôi.

Nửa tháng sau khi nhập học, tôi nhận một đường link.

“Chị, bố mẹ đã lo tiền sinh hoạt rồi, giờ chị đổi cho em cái điện thoại mới đi, cũng không quá đáng chứ?”

Đó là iPhone 16 Pro, giá gần 10.000 tệ.

Giống hệt kiếp trước, nó muốn gì cũng đương nhiên đến đòi tôi.

Nhưng lúc đó tôi chẳng có tiền, cố gắng lắm cũng chỉ gửi 3.000 tệ, khuyên nó mua điện thoại Xiaomi.

“Em còn đi học, không cần dùng điện thoại đắt như , hàng nội địa có giá trị sử dụng cao hơn.”

Nhưng điều này lại trở thành cái cớ để nó tôi tổn thương lòng tự trọng của nó.

Lâu sau, tôi mới nghe nó :

“Lúc đó, bè xung quanh ai cũng dùng iPhone đời mới, còn chị lại bắt em dùng điện thoại rẻ tiền trong nước, chị có biết em tự ti thế nào không?”

Nếu Xiaomi nó tự ti, kiếp này tôi không mua nữa.

Chắc là nó không còn tự ti nữa nhỉ?

Tôi nhấc ngón tay, nhắn lại: “Em là sinh viên, chị cũng là sinh viên, chị lấy gì mua cho em?”

Nó đáp: “Nghiên cứu sinh có trợ cấp mà?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...