Từ Bỏ Ảo Tưởng [...] – Chương 6

Chương 6

“Không phải! Không phải như em nghĩ đâu.” – Giang Hành vội vàng phủ nhận, “Anh chỉ tiện đường chở ấy đi chút việc gần đây thôi…”

Tôi xua tay cắt lời, chẳng muốn nghe giải thích.

“Anh nhớ trả tiền cho tôi là . Những chuyện khác không cần .

Tôi không quan tâm hai người đi gì, cũng không muốn biết vì sao hai người lại gặp nhau.”

“Đường Đường!” – Giang Hành cao giọng, “Trước đây em đâu có như !”

Đúng thế, trước đây tôi không như .

Tôi hiểu cho sự mềm lòng của , luôn ủng hộ bất cứ điều gì muốn .

Nhưng cuối cùng, tôi lại trở thành kẻ ngốc chịu thiệt.

Anh không những không trân trọng sự hy sinh của tôi, mà còn xem đó là điều đương nhiên.

“Thôi đi, với em cũng chẳng thông!” – Anh quăng lại một câu, quay người định rời đi.

Tôi cúi đầu màn hình đặt xe, thời gian chờ lại càng kéo dài, liền dứt khoát hủy chuyến.

Tôi gọi với theo : “Anh đợi đã!”

Giang Hành quay đầu lại, giọng điệu cứng nhắc, lạnh lùng:
“Sao? Biết sai rồi à?”

Anh đứng yên tại chỗ, ánh mắt đã đầy mong đợi.

“Qua đây đi, lần này tha cho em đó.”

Anh đúng là tự tin thật.

Tôi bước tới, đưa tay ra:
“Trả ô cho tôi.”

Khi ấy tôi thấy xót xa vì mỗi lần đón tôi tan dưới mưa đều để mình ướt sũng cả nửa người.

Thế nên tôi mới mua chiếc ô siêu to hai người dùng chung.

Nhưng giờ nghĩ lại, thật ra là thích dầm mưa.

Dù ô có to đến đâu, cũng không ngăn trái tim khao khát ướt mưa.

Tôi cầm ô, chậm rãi đi về ký túc xá.

Nói không buồn là dối.

Giang Hành là ánh sáng thứ hai từng xuất hiện trong cuộc đời tôi.

Sau khi viện trưởng – người tôi coi như mẹ – qua đời, tôi lại trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.

Là Giang Hành đã kéo tôi ra khỏi bóng tối ấy.

Anh sẵn sàng lắng nghe mọi điều trong lòng tôi.

Cùng tôi chơi những trò con nít ngây ngô.

Giúp tôi tìm lại những mảnh ký ức tuổi thơ từng đánh mất.

Anh từng :
“Đường Đường, không sao đâu, từ giờ sẽ là người thân của em.”

Đáng tiếc, trên đời này mọi thứ đều có hạn sử dụng.

Tình của Giang Hành chỉ giữ … sáu năm.

Khi tôi về đến ký túc, Giang Ảnh Tuyết đã quay lại.

Thấy tôi cầm theo chiếc ô to ấy, ấy nhíu mày:
“Giang Hành lại tới phiền cậu à?”

Tôi tiện tay ném chiếc ô ngay cửa ra vào.

“Gặp ở cổng công ty, trời mưa nên tôi đòi lại ô thôi.”

“Mắt cậu sao đỏ thế?” – Giang Ảnh Tuyết nghiêng đầu tôi,

“Không phải là còn luyến tiếc đấy chứ?”

“Không có.” – Tôi phủ nhận ngay.

“Thế sao trông như vừa khóc ?”

“Nuôi mèo chó một ngày còn có cảm, huống gì là người từng ở bên nhau suốt ngày đêm.” – Tôi ấy, bất lực đáp.

Giang Ảnh Tuyết suy nghĩ một lúc, trong giọng mang theo ẩn ý:
“Ừ nhỉ, người ngày đêm bên nhau còn có thể tuyệt giao là tuyệt giao. So với nhau, đúng là tức chết.”

Cô ấy đang châm chọc tôi.

Biết mình cũng chẳng có lý gì để cãi lại, tôi chủ đổi đề tài:
“Tối nay ăn gì thế?”

“Tối nay bản tiểu thư mời cậu ăn một bữa thật ngon, coi như ăn mừng đầu óc cậu cuối cùng cũng tỉnh táo một lần.”

Giang Ảnh Tuyết đứng dậy kéo tôi đi ra ngoài.

Tôi ngoan ngoãn đi theo.

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác an ổn khó tả.

Giang Ảnh Tuyết rất có nghiên cứu trong khoản ăn uống, gần như đã thử qua hết các hàng quán ngon ở Bắc Thành.

Hôm nay ấy đưa tôi đến một quán không chỉ đồ ăn ngon mà không gian cũng rất tuyệt.

Chúng tôi ăn xong rồi ngồi lại một lúc.

Tôi không ngờ, ở một thành phố rộng lớn như Bắc Thành, trong cùng một ngày lại có thể gặp Giang Hành đến hai lần.

“Anh Giang à, thật sự định chia tay chị dâu à?

Không phải em đâu, chị ấy thật sự rất tốt. Vụ này thì đúng là hơi quá thật.”

Giọng Chu Mẫn không hẳn nghiêm túc, có phần nửa nửa thật.

Giang Hành thì giọng nặng nề, có phần tuyệt vọng:
“Chứ còn có thể gì? Anh cũng đã nhận sai rồi còn gì.

Có lẽ ấy sớm đã không muốn tiếp tục nữa, chuyện lần này chỉ là cái cớ bùng nổ thôi.”

Anh ta ôm đầu, trông như thể đang chịu đựng dằn vặt lớn lao.

“Chị ấy cũng thật là, chuyện cãi nhau đến mức này rồi, dù gì cũng nên cho một cơ hội xuống nước chứ.” – Chu Mẫn tiếp tục,

“Thế giờ định gì tiếp theo?”

“Chờ ấy tha thứ.”

……

Chuyện bàn bên ngày càng đi sâu vào chủ đề.

Tôi và Giang Ảnh Tuyết vốn định chụp vài tấm ảnh, nghe đến đoạn đó thì dẹp luôn ý định, nghiêm túc ngồi nghe hai người họ tâm sự.

Bàn bên cạnh đã từ chuyện cảm dần dần chuyển sang… đời sống giường chiếu.

Ánh mắt Giang Ảnh Tuyết dừng lại trên người tôi, khẽ nhướng mày.

Tôi cảm thấy khó hiểu, nhỏ giọng hỏi:
“Sao thế?”

Cô ấy khẽ cong môi, nụ mang theo vài phần quyến rũ và sắc bén:
“Cậu không thấy tôi rất đúng sao?”

“Gì cơ?”

“Cậu trước đây tìm đúng một tên đàn ông rác rưởi biết ngụy trang.

Vậy thì cậu càng nên tự tay cắt đứt mối nghiệt duyên này.”

Cô ấy nhét ly nước vào tay tôi.

Bàn tay đang ấm áp chạm phải ly nước lạnh ngắt có đá, tôi chỉ cảm nhận cái buốt thấu xương.

“Đừng chần chừ nữa, mau đi đi!”

Giang Ảnh Tuyết tôi, trong ánh mắt chỉ có sự khẳng định và cổ vũ.

Mà bên tai tôi, toàn là những lời tục tĩu đáng kinh tởm vang lên.

Thì ra, con người thật sự có thể sinh ra dũng khí chỉ trong khoảnh khắc.

Lần này, tôi không hề do dự, sải bước thẳng tới chỗ bọn họ.

Nước trong ly đổ xuống, kèm theo cả đá lạnh, Giang Hành trông vô cùng chật vật.

Nhưng tôi vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Tôi cầm lấy ly của ta, lại dội thêm một lần nữa.

“Đường Đường, em ?!”

Tôi còn định lấy luôn ly của Chu Mẫn, lần này cuối cùng ta cũng phản ứng lại, nắm lấy tay tôi.

“Không có gì, chỉ là miệng thối quá, tôi rửa giùm một chút thôi.

Thật ghê tởm, mà tôi lại ở bên loại người như suốt ngần ấy năm.”

Tôi đã báo cảnh sát.

Có lẽ là nhờ dũng khí mà Giang Ảnh Tuyết truyền cho tôi.

Cũng có thể là vì tôi không muốn để bản thân yếu đuối có thêm đường lui.

Tôi không muốn cho mình thêm bất kỳ cơ hội mềm lòng nào nữa.

Chú cảnh sát giọng nghiêm túc, cẩn trọng:
“Em chắc chắn muốn khởi tố chứ?

Tội trộm cắp tài sản công tư với số tiền lớn, có thể bị tù dưới 3 năm, giam giữ hoặc quản chế, đồng thời tiền hoặc chỉ tiền.

Chứng cứ em cung cấp rất đầy đủ, vì giữa hai người từng có quan hệ thân mật, chúng tôi vẫn khuyên em nên suy nghĩ kỹ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...