Sau khi phát hiện Giang Hành lén lấy tiền nhà của tôi để cho cũ vay, chúng tôi giận nhau, chiến tranh lạnh suốt mười ngày.
Đến ngày thứ mười, cuối cùng ta cũng chịu cúi đầu nhận sai:
“Đường Đường, tự ý lấy tiền nhà của em, là không đúng.
Lúc đó không nghĩ nhiều như .
Em đừng giận nữa, đợi tháng sau có lương rồi sẽ trả lại cho em.”
Tôi không thèm để ý.
Anh ta lại nhờ chung tới khuyên tôi:
“Bạn cũ của Giang Hành mắc nợ vay tiêu dùng, chỉ thiếu đúng mười lăm nghìn để bịt lỗ hổng.
Giang Hành chỉ vì lòng tốt, hoàn toàn không có ý xấu, cũng chẳng gì có lỗi với cậu.
Đừng vì chuyện nhỏ này mà đánh mất cảm năm năm.”
Tôi lạnh:
“Còn cảm gì để tổn thương?”
Dù cảm có sâu đậm đến đâu, cũng sẽ bị bào mòn sạch sẽ khi người ta cứ hết lần này đến lần khác lựa chọn đứng về phía người ngoài.
1
Ngày thứ năm kể từ khi chiến tranh lạnh bắt đầu.
Tôi đã dọn đi mấy hôm, chủ kết thúc quan hệ chia tay.
Giang Hành không chịu buông, tìm đủ mọi người đến khuyên giải.
Chu Mẫn là người thứ năm trong số đó.
“Giang Hành là người tốt đấy.
Cậu ấy chẳng keo kiệt với ai, điểm trừ duy nhất chắc là hơi mềm lòng.”
“Đường Đường, chuyện nhỏ như mà cậu cũng dứt khoát sao, thật khiến người ta tiếc nuối.”
“Hai người quen nhau bao năm rồi, em nỡ lòng nào từ bỏ chỉ vì chút hiểu lầm?”
Người bên ngoài đều không hiểu, cứ nghĩ rằng mâu thuẫn của tôi và Giang Hành chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Thậm chí có người còn thẳng thắn:
“Đường Đường, đàn ông vốn thích mấy đứa yếu đuối cần bảo vệ, mấy giỏi giang độc lập như em, dễ khiến người ta thấy áp lực.”
Còn có người thì :
“Thời nay ly hôn vì chia tiền, chia nợ cũng nhiều rồi.
Bây giờ cậu mới chỉ đòi chia tay, bên trong còn chưa cưới, bên ngoài chưa đăng ký, chẳng phải càng dễ xử lý sao?
Hai người đã bên nhau từng ấy năm, cậu một câu chia tay là xong à?”
Tôi chỉ trả lời một câu:
“Đúng đấy, tôi chính là không muốn ở bên ta nữa.”
“Anh ta không hút thuốc, cũng chẳng uống rượu, khuyết điểm duy nhất chính là quá mềm lòng.
Đường Đường, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt thế này mà chia tay.
Tình cảm mấy năm nay của hai người đi đến bước này đâu có dễ.”
Những gì ta , cũng chẳng khác gì người khác.
Chỉ là khuyên tôi đừng nghĩ nhiều, mấy chuyện này chẳng đáng gì.
Tình cảm mà, chắp vá một chút, vẫn có thể tiếp tục sống với nhau.
Thấy tôi im lặng không gì, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, Chu Mẫn cũng cảm thấy mất mặt.
“Đường Đường.” Chu Mẫn đổi cách , giọng nghiêm túc hẳn lên, “Hai người chỉ còn thiếu mỗi cái giấy đăng ký, chuẩn bị đám cưới rồi. Giờ em bảo chia tay, đâu có đơn giản như . Với lại, bên nhau từng ấy năm, con như em có bao nhiêu thời gian để mà lãng phí chứ?”
Tôi không đáp, chỉ hỏi ngược lại:
“Nếu là trai của em ra chuyện như , cũng sẽ khuyên em ấy tiếp tục cưới người đó sao?”
Em Chu Mẫn là người mà ta thương nhất.
Gương mặt ban nãy còn đầy chính khí của Chu Mẫn lập tức xuất hiện vết nứt.
“Chuyện đó… chuyện đó không giống nhau, con bé còn nhỏ mà…”
Anh ta cân nhắc lựa lời, giọng mỗi lúc một nhỏ dần…
Thật ra bọn họ đều biết Giang Hành là sai.
Chỉ là con dao đó không đâm vào người họ, nên họ không thấy đau, mới có thể mở miệng khuyên tôi rộng lượng.
2
Chu Mẫn lủi thủi rời đi.
Trước khi đi, ta vẫn cố thêm một câu:
“Đường Đường, em nghĩ kỹ lại đi.”
Thật ra những lời họ không sai.
Tôi một mình ở Bắc Thành, không người thân thích.
Có Giang Hành ở bên, hai đứa cùng nhau cố gắng, chắc chắn sẽ nhẹ gánh hơn là tôi một thân một mình.
Trước đây tôi cũng từng nghĩ như .
Nên khi Giang Hành muốn “người tốt việc tốt”, tôi cũng chỉ giả vờ không thấy.
Anh ta thiếu tiền, tôi có thì cho.
Không cho , cũng cố gắng ở bên cạnh ủng hộ.
Nhưng lần này thì khác.
Chỉ vì một lần mềm lòng của ta, tôi không xoay tiền nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài.
Tôi kéo theo đống hành lý nặng trĩu, lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ trong sự bất lực.
Còn ta thì bận rộn chạy vạy vì người cũ.
Tôi gọi cho ta mấy cuộc liền, thúc giục.
Anh ta lại với tôi:
“Đường Đường, em có biết suy nghĩ không đấy? Phải biết chuyện gì quan trọng trước, chuyện gì sau. Em đợi chút không?”
Anh ta trách tôi không hiểu chuyện, bảo tôi đợi.
Đợi ta lo xong chuyện trong tay, rồi mới đến lượt giúp tôi.
Anh ta lo cũ ở nhà bị chủ nợ tìm tới sẽ hoảng sợ, lại chẳng hề lo tôi – một mình ngoài đường lúc đêm khuya – có thể gặp chuyện gì bất trắc.
Tôi đứng đợi mãi ở cửa ga tàu điện ngầm.
Dòng người không ngừng lướt qua tôi, bao ánh mắt lạ lẫm dừng lại .
Tôi cố kìm nén sự lúng túng, cứ thế đứng đợi.
Nhưng đến tận khi tàu điện ngầm dừng hoạt .
Anh ta vẫn không đến.
Đêm Bắc Thành không hề an toàn.
Ẩn sau vẻ hoa lệ là biết bao dòng chảy ngầm nguy hiểm.
Nếu hôm đó tôi không gặp người sếp tốt bụng, có lẽ bây giờ tôi đã chẳng thể bình an đứng đây mà nghe họ khuyên tôi quay lại.
3
Ngày thứ mười sau khi chiến tranh lạnh bắt đầu, tôi nhận cuộc gọi từ Giang Hành.
“Đường Đường.”
Anh ta mở miệng gọi tôi.
“Ừ.” Tôi thật sự không biết phải gì, chỉ khẽ đáp lại một tiếng.
“Đường Đường, thật sự biết sai rồi. Lúc đó chỉ nghĩ phải giải quyết chuyện của ta trước, quên mất là tháng này em phải nộp tiền nhà.”
“Em đang ở đâu? Anh tới đón em về nhà, không?”
Nhà?
Tôi vốn dĩ đã có nhà, là vì ta mà giờ không còn nữa.
Một câu “ quên mất” nhẹ hẫng của ta, giống như có thể xóa sạch mọi tổn thương.
Tôi bỏ qua câu hỏi của ta, chỉ hỏi điều tôi quan tâm nhất:
“Khi nào trả lại tiền cho tôi?”
Hiện giờ tôi đang ở nhờ nhà sếp, về về lý đều không ổn.
Chỉ cần ta trả tiền, tôi có thể sớm chuyển ra ngoài chỗ khác.
“Đường Đường…” Giang Hành cất giọng, mang theo vài phần khẩn thiết, “Em biết mà, vì thật sự không xoay tiền nên mới mượn tạm của em.”
“Anh không xoay thì lấy tiền tôi để người tốt thay à?” Tôi tức đến mức bật lại ngay.
“Nhưng em không phải vẫn có chỗ ở đấy thôi sao?
Bạn thấy sao?