Từ Bỏ Anh, Em [...] – Chương 2

4

Biết Lục Lộ mở quỹ thiện nguyện, Cố Tịch Ninh cũng quyên góp một triệu tệ.

Anh ta không thiếu tiền, số tiền này với ta chẳng đáng là bao.

Ngay cả Hứa Diệp cũng quyên góp hai trăm nghìn tệ.

Cố Tịch Ninh lấy chuyện này ra để với tôi: “Anh đã với em rồi, Tiểu Diệp không phải người xấu. Giữa hai người chỉ là hiểu lầm quá sâu, tìm cơ hội chuyện rõ ràng đi.”

Trong mắt ta, dù sau này chúng tôi kết hôn, quan hệ với Hứa Diệp cũng không thể cắt đứt, thậm chí còn phải hòa hợp với nhau.

Thế nào? Định tận hưởng cảnh hai người cùng lúc sao?

Lục Lộ sau khi biết chuyện Cố Tịch Ninh bỏ tôi lại bên đường tối hôm đó, tức đến mức bật khóc.

Cô ấy còn định trả lại số tiền mà Cố Tịch Ninh và Hứa Diệp đã quyên góp.

Tôi ngăn lại: “Đừng để tiền bạc ảnh hưởng. Có rất nhiều đứa trẻ không đủ ăn, số tiền trong tay chúng ta vẫn còn xa mới đủ.”

“Cậu định khi nào với bố mẹ chuyện hủy hôn? Cố Tịch Ninh có đồng ý không?”

Cố Tịch Ninh rất tự tin.

Anh ta không lo tôi sẽ tự ý hủy hôn.

Bởi vì ta và Hứa Diệp chưa từng có hành quá giới hạn giữa nam nữ, nếu lấy chuyện này lý do, người ngoài sẽ chỉ tôi là kẻ nhỏ nhen, chuyện bé xé ra to.

Kết thúc đám cưới này, không thể để nó kết thúc bằng việc tôi là người sai.

Khi tôi còn đang suy nghĩ cách thoát thân, Cố Tịch Ninh đã mời bè đi ăn, Hứa Diệp cũng đến.

Mục đích là để tôi và ta hóa giải “hiểu lầm”, để tôi chấp nhận ta.

Cuộc sống của Cố Tịch Ninh, vĩnh viễn không thể thiếu Hứa Diệp.

Thà để tôi chịu ấm ức, cũng không thể bỏ rơi ta.

Sắp đặt một bữa tiệc có đông người chứng kiến để giải hòa, chẳng khác nào một hình thức ép buộc và ràng buộc đạo đức.

Khi tôi đến nơi, Hứa Diệp đang ngồi giữa đám đông, mắt đỏ hoe, như sắp khóc cố kìm nén.

Mọi người xung quanh vây quanh ta, dỗ dành an ủi.

Cô ta là công chúa của nhóm này, cũng là duy nhất trong đó, từ nhỏ đã lớn lên bên Cố Tịch Ninh.

Còn tôi, chỉ là một kẻ lạc loài chen vào giữa họ khi lên cấp ba.

Lúc đó tôi thật sự tin rằng Cố Tịch Ninh và Hứa Diệp chỉ là bè bình thường.

Thậm chí ta hiếm khi nhắc đến Hứa Diệp trước mặt tôi.

Sau này, có một lần tôi đem ô đến cho Cố Tịch Ninh, vô thấy Hứa Diệp không biết đã gì với ta, hai người dường như tranh cãi, rồi ta khóc lóc chạy ra ngoài mưa.

Hôm sau, Cố Tịch Ninh đồng ý quen tôi.

Sau đó, rất lâu tôi không còn thấy Hứa Diệp nữa.

Cho đến khi tin ta bị trầm cảm truyền đến.

Bạn bè của Cố Tịch Ninh ngoài mặt vẫn khách sáo với tôi, sau lưng, bọn họ đều cho rằng nguyên nhân khiến Hứa Diệp bị trầm cảm là do tôi.

Trong mắt họ, tôi chính là kẻ thứ ba xen vào giữa Cố Tịch Ninh và Hứa Diệp.

“Tiểu Diệp, đừng lo. Có bọn tôi ở đây, ta không dám khó cậu đâu.”

“Cố Tịch Ninh, cậu cũng thật là, xem trọng Mạnh Du quá rồi đấy? Cô ta còn dám đến muộn khi xin lỗi à?”

“Cậu không thấy Tiểu Diệp đau lòng đến mức nào sao? Nhất định phải ở bên Mạnh Du à? Cô ta có gì tốt hơn Tiểu Diệp chứ?”

Khi bọn họ đang đến cao trào, tôi đẩy cửa bước vào.

Cả phòng bỗng nhiên im bặt.

Biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất đặc sắc, ngay sau đó, một lớp chán ghét nhàn nhạt lại phủ lên ánh mắt họ.

Họ theo phản xạ tiếp tục ngó lơ tôi, vờ vịt rót trà, đưa khăn giấy cho Hứa Diệp, như muốn thể hiện rằng tôi và ta là hai thế giới khác nhau, và tôi sẽ không bao giờ chấp nhận.

Tôi nhạt: “Sao thế? Mấy người định mở phiên tòa xử tôi à?”

Cố Tịch Ninh kéo tôi ngồi xuống cạnh ta: “Mạnh Du, em có thể đừng chuyện kiểu này không? Trước đây em không như thế.”

Nói câu đó xong, ta theo bản năng liếc Hứa Diệp.

Thấy ta sắp khóc, tim ta liền nhói lên, ánh mắt tôi đầy trách cứ.

Như thể tôi mới là người chuyện vô lý.

Anh ta hoàn toàn quên mất, ta từng sẽ bao dung tất cả của tôi.

Giờ tôi chỉ mỉa mai vài câu, ta đã vội vàng đứng về phía thanh mai nhỏ của mình mà trách móc tôi rồi.

Nói cho cùng, ta và đám người này chẳng có gì khác nhau.

Trong lòng ta, tôi chưa bao giờ xem là một phần trong nhóm bọn họ.

Điều may mắn là, tôi không quan tâm.

Hứa Diệp gượng , hít hít mũi, nâng ly nước trái cây lên, tôi với ánh mắt đáng thương vẫn có chút quật cường.

“Mạnh Du, trước đây là tôi không hiểu chuyện, phiền hai người quá nhiều, là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi, mong chị có thể tha thứ cho tôi.”

Cô ta tôi đầy tội nghiệp, trong ánh mắt lại lộ ra sự không cam tâm.

Tôi không đứng dậy, chỉ thẳng vào ta:

“Hứa Diệp, bệnh trầm cảm của , thật sự là thật sao?”

Lời vừa dứt, Cố Tịch Ninh lập tức nắm chặt lấy tay tôi, sắc mặt giận dữ như thể muốn tôi ngay tại chỗ.

“Mạnh Du!”

Hứa Diệp sững sờ, khuôn mặt trắng bệch, ôm mặt khóc nức nở.

“Mạnh Du, sao chị có thể ra những lời như ?”

Mọi người xung quanh lập tức quay sang chỉ trích tôi.

“Mạnh Du, mà nghe à? Ai lại đem chuyện này ra giỡn?”

Trùng hợp là tôi việc ở bệnh viện nơi Hứa Diệp điều trị.

Cùng là khoa tâm lý, chưa bao giờ có bệnh nhân nào tên Hứa Diệp.

Tôi từng với Cố Tịch Ninh, ta không tin.

Bởi vì Hứa Diệp thực sự từng tự sát và phải vào phòng hồi sức cấp cứu.

Tôi bình tĩnh cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

Cố Tịch Ninh không hài lòng với vẻ mặt lạnh nhạt của tôi.

Ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Em trước đây không như .”

“Anh trước đây cũng không như .”

Tôi nhạt: “Anh quên rồi sao? Trước đây đã hứa với bố mẹ tôi thế nào?”

“Mới chỉ đính hôn mà đã đứng về phía người ngoài để ức hiếp tôi.”

“Cố Tịch Ninh, giỏi lắm.”

Sắc mặt ta thay đổi liên tục.

Bạn bè ta thì lớn tiếng mắng chửi, ép ta phải đưa ra thái độ rõ ràng.

Cố Tịch Ninh nghiến răng, cuối cùng vẫn đứng về phía Hứa Diệp.

“Mạnh Du, em xin lỗi Tiểu Diệp đi.”

Giọng ta rất nhẹ, như thể đang dỗ dành tôi.

Dỗ tôi phải cúi đầu trước một người có quan hệ mập mờ với ta.

Sống mũi tôi cay xè.

Bỗng nhiên nhận ra, có lẽ từ trước đến nay tôi chưa từng thấu con người thật của ta.

Hoặc cũng có thể là, tôi đã lý tưởng hóa ta quá mức.

Cho nên sau khi thất vọng chồng chất, tôi mới thấy bản chất của ta.

Ai cũng thích một người đàn ông có trách nhiệm, có lòng trắc ẩn.

Nhưng nếu những phẩm chất đó ta chia đều cho tất cả mọi người, thì đó chẳng khác nào một chiếc máy sưởi công cộng.

Mắt tôi nóng lên, không một lời, cầm ly nước trên bàn tạt thẳng vào mặt Cố Tịch Ninh.

Đám đông lập tức ồ lên kinh ngạc.

Khuôn mặt Cố Tịch Ninh tối sầm lại, chút nhân nhượng cuối cùng đối với tôi cũng biến mất.

“Mạnh Du, em điên rồi sao?!”

Người đàn ông đứng cạnh Hứa Diệp mặt mày dữ tợn, định ra tay với tôi.

Tôi đỏ mắt.

Một tiếng bốp, tôi cầm ly nước đập thẳng vào mặt hắn.

Trúng ngay mũi, máu mũi chảy ròng ròng, đau đến mức nước mắt hắn cũng chảy ra.

“Toàn một lũ ngu xuẩn, bà đây không chơi với mấy người nữa!”

Tôi xách túi đứng dậy, định bỏ đi.

Cố Tịch Ninh vội đuổi theo, giữ chặt tay tôi không buông.

“Mạnh Du, hôm nay em phải xin lỗi bọn họ. Nếu không sau này chúng ta kết hôn, em định sống chung với họ thế nào?”

Sống chung cái con khỉ!

Tôi vung tay, tát thẳng vào mặt Cố Tịch Ninh, lạnh lùng hỏi:

“Nếu quan tâm bọn họ như , sao không dọn đến ở chung với họ đi?”

Chưa cần đến chuyện tôi sẽ không kết hôn với Cố Tịch Ninh.

Dù có kết hôn đi chăng nữa, đám người đó thì có liên quan gì?

“Em thật vô lý!”

“Em phải theo về ngay!”

Hứa Diệp cũng chạy ra, định kéo chúng tôi ra.

“Anh Tịch Ninh, tất cả là lỗi của em, đừng cãi nhau với chị Mạnh Du.”

Không biết ai đẩy ta một cái, Hứa Diệp ngã xuống đất, lòng bàn tay trầy xước, đau đến mức mặt mày tái nhợt.

Thấy ta bị thương, Cố Tịch Ninh không thèm để ý đến tôi nữa, vội vàng cúi xuống kiểm tra.

“Em không sao, em chỉ không muốn hai người cãi nhau vì em thôi.”

Hứa Diệp có vẻ ngoài hiền lành, khi khóc trông lại càng đáng thương.

Cố Tịch Ninh trước nay chưa từng nỡ để “ em ” của mình rơi nước mắt.

Lần này thì hận tôi đến tận xương tủy.

“Mạnh Du, nếu hôm nay em không xin lỗi Tiểu Diệp.”

“Vậy nghĩ, chúng ta cũng không cần kết hôn nữa.”

Lấy chuyện này ra uy hiếp tôi? Tôi còn cầu mong điều đó!

Dù sao thì đoạn hội thoại vừa rồi tôi cũng đã ghi âm lại.

Cố Tịch Ninh thiên vị người ngoài, ép tôi phải xin lỗi, nếu phát đoạn ghi âm này ra, người sai chắc chắn là ta.

Tôi chẳng buồn đôi co với hai người này nữa, quay người rời đi.

Cố Tịch Ninh lại cản tôi lại.

Giữa lúc giằng co, có người đột ngột đẩy mạnh ta sang một bên.

Cố Tịch Ninh loạng choạng lùi về sau, nhíu mày: “Anh là ai?”

Tôi sững sờ quay đầu.

Phí Kính Xuyên mặt mày dữ tợn, chỉ thẳng vào mặt Cố Tịch Ninh mà chửi:

“Tao là ai? Tao là bố mày!”

“Đàn ông con trai chuyện không đàng hoàng à? Cứ phải tay chân? Trông cũng ra dáng người tử tế, ai ngờ lại là thằng cặn bã!”

“Nếu chỗ này không có camera, tao đã bẻ gãy cái móng vuốt của mày mang về đồ gãi lưng cho chó nhà tao rồi!”

Anh ta mắng người một hơi không ngừng nghỉ.

Không ngờ ngoài tấm lòng tốt bụng, đại ca còn có cái miệng sắc bén như dao cạo.

Mặt Cố Tịch Ninh đỏ bừng vì bị chửi thẳng mặt.

Anh ta không biết chửi người, đến cả phản bác cũng không biết sao.

“Tôi và tôi thì liên quan gì đến ?”

Phí Kính Xuyên trừng mắt, Cố Tịch Ninh, rồi lại liếc qua Hứa Diệp đang ngồi dưới đất.

Sau đó liên tục gật đầu: “Ồ, hóa ra chính là thằng cặn bã tối hôm đó vì nhân mà vứt giữa đường đây à.”

“Mắt người của tao trước nay chưa từng sai. Chỉ cần qua là biết ngay mày và con tiểu tam này không trong sáng gì cả, còn khổ tốt như .”

“Thời đại nào rồi hả? Mày còn định cưới vợ mà nuôi thêm bồ nhí à?”

Hứa Diệp từ trước đến nay chưa từng bị ai nặng như , mặt mày cũng không khá hơn Cố Tịch Ninh bao nhiêu.

“Cái gì mà linh tinh ?”

Phí Kính Xuyên lạnh lùng liếc ta một cái:

“Cô ta thì có gì để bịa chuyện? Người như , có đem đi muối dưa cũng bốc mùi trà xanh đấy!”

“Đừng có vừa ăn cướp vừa làng!”

Anh ta ôm vai tôi, kéo tôi ra sau lưng, che chắn cho tôi.

Cố Tịch Ninh thấy, cố gắng đè nén lửa giận, vươn tay về phía tôi:

“Mạnh Du, qua đây.”

Phí Kính Xuyên ngay lập tức bồi thêm một đòn:

“Qua cái đầu mày ấy! Mày là quan lớn chắc? Còn ra lệnh nữa cơ à?”

“Nếu không có tao đưa ấy về tối hôm đó, chưa biết chừng giờ này đã lên bản tin tội phạm rồi!”

“Còn mày thì sao? Ôm ấp tứ với nhân , chăn ấm nệm êm, trong khi mày thì ngồi co ro trên xe tao lạnh đến run cầm cập!”

Cố Tịch Ninh cao 1m83, không hề thấp.

Nhưng so với Phí Kính Xuyên vẫn thấp hơn nửa cái đầu.

Hơn nữa, Phí Kính Xuyên toàn thân là cơ bắp săn chắc, cao lớn vạm vỡ, khí thế hoàn toàn áp đảo.

Anh ta trông có vẻ hung dữ, lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.

Lúc bị bè của Cố Tịch Ninh đồng loạt bắt nạt, tôi không khóc.

Lúc ta đứng về phía Hứa Diệp ép tôi xin lỗi, tôi cũng không khóc.

Nhưng khi có người đứng ra bảo vệ tôi, tất cả những ấm ức trong lòng bỗng chốc bùng nổ.

Một giây trước còn cố chịu đựng, một giây sau nước mắt đã không thể kìm nén mà rơi xuống.

Phí Kính Xuyên mắng người rất giỏi, lại không biết dỗ người.

Thấy tôi khóc, ta luống cuống, lắp bắp nửa ngày cũng không câu nào.

Cuối cùng, ta cúi xuống, ghé sát vào tai tôi thì thầm:

“Em , đừng khóc nữa, lát nữa tìm người đánh hắn một trận cho hả giận nhé?”

Nước mắt tôi lập tức ngừng rơi.

Ban đầu tôi còn thấy buồn, bị ta chọc cho bật .

“Đánh người là phạm pháp đấy.”

Anh ta nháy mắt với tôi: “Không sao, tôi lén, không ai phát hiện đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...