Đêm mưa tầm tã, vị hôn phu của tôi vì thanh mai nhỏ mà bỏ tôi lại bên vệ đường.
Khi bị mưa xối ướt sũng từ đầu đến chân, một chiếc Range Rover chạy ngang và dừng lại trước mặt tôi.
Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ bước xuống xe, giơ ô che lên trên đầu tôi.
“Trời mưa lớn thế này, em đứng đây gì ?”
Ánh mắt tôi đầu tiên rơi vào cơ ngực rắn chắc của ta, sau đó mới lên mặt.
Ngay lập tức bật khóc nức nở.
Anh ta luống cuống, tay chân lóng ngóng: “Má nó? Em đừng khóc mà, có chuyện gì cứ với !”
1
“Đồ khốn nạn! Hắn còn là người không?!”
Ngồi trong xe, kể lại mọi chuyện xong, trai tốt bụng kia tức đến mức buột miệng chửi thề, mạnh vào vô lăng.
“Đúng là cầm thú!”
“Em đừng giận, lau khô tóc trước đi.” Anh ta đưa tôi một chiếc khăn lông, hành dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với lúc chửi mắng khi nãy.
Anh trai tốt bụng tôi đầy thương xót, căm phẫn bất bình: “Trời ơi, xem nhỏ này bị ức hiếp đến mức nào rồi, đúng là mất mặt đàn ông chúng tôi mà!”
Anh càng , tôi càng tủi thân, nước mắt không thể kiềm lại mà tuôn rơi.
Người ngoài đều thấy hắn quá đáng, chỉ có Cố Tịch Ninh là không cảm thấy mình gì sai cả.
Mưa đêm mùa thu, toàn thân ướt sũng, gió lạnh thổi qua khiến tôi run bần bật.
Anh trai tốt bụng vội vàng cởi áo khoác đắp lên người tôi, còn bật cả máy sưởi trong xe.
“Cảm ơn .”
“Đừng buồn nữa, không phải người xấu. Nhà em ở đâu? Anh đưa em về, đừng để bị cảm lạnh ngoài này.”
Tôi đọc địa chỉ, ta lập tức nhấn ga đưa tôi về tận nhà.
Đêm hôm đó, Cố Tịch Ninh bỏ mặc tôi để dỗ dành thanh mai nhỏ có bệnh trầm cảm.
Mà người giúp đỡ tôi lại là một người qua đường xa lạ.
Dù kịp thời lên xe, sáng hôm sau tôi vẫn không tránh khỏi việc phát sốt.
2
Khi tôi nằm trên giường, ý thức mơ hồ, nghe thấy giọng mẹ và Cố Tịch Ninh bên ngoài.
“Đêm qua là lỗi của con, con đến xin lỗi Mạnh Du.”
Mẹ tôi thở dài: “Mấy đứa đương cãi nhau là chuyện bình thường, con dỗ nó chút là .”
Bà không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, chỉ nghĩ đó là chuyện nhỏ nhặt.
Dù sao tôi cũng hắn đến chết đi sống lại, sao có thể nỡ giận hắn chứ? Chắc chỉ cần dỗ dành vài câu là xong như mọi lần.
Có người đẩy cửa bước vào, lòng bàn tay ấm áp đặt lên trán tôi.
Tôi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng né tránh hắn.
Cố Tịch Ninh khựng lại một chút, rồi lại giữ vẻ mặt bình thản, trong mắt mang theo chút áy náy:
“Chuyện tối qua quá đột ngột, em cũng biết đấy, Tiểu Diệp bị trầm cảm, không thể bỏ mặc ấy.”
Không nỡ bỏ rơi Hứa Diệp, lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ tôi.
Vị đắng lan ra trong cổ họng, tôi chỉ cảm thấy lòng mình lạnh giá.
Hứa Diệp luôn miệng mình bị trầm cảm, dựa vào chuyện này hết lần này đến lần khác kéo Cố Tịch Ninh ra khỏi vòng tay tôi.
Khi hẹn hò, khi ăn cơm, thậm chí ngay cả khi ngủ vào ban đêm.
Chỉ cần ấy gọi một cuộc điện thoại, dù bận rộn hay gấp gáp thế nào, hắn cũng sẽ lập tức chạy đến bên ta.
Hắn luôn bảo tôi nhường nhịn Hứa Diệp, rằng hắn chỉ xem ấy như em .
Có ai lại thân mật đến mức ôm nhau ngủ trên cùng một chiếc giường với em không?
Hắn còn Hứa Diệp không có cảm giác an toàn, cần người dỗ dành.
Tối qua, ta lại gọi điện, khóc lóc mình khó chịu.
Cố Tịch Ninh định quay về, vì chuyện này mà tôi và hắn cãi nhau.
Hắn cau có đồng hồ nhiều lần, vẻ mặt đầy chán ghét, như thể chỉ cần chậm thêm một giây, Hứa Diệp sẽ chuyện dại dột.
“Em có thể đừng loạn nữa không? Tiểu Diệp là bệnh nhân! Cô ấy bị bệnh! Em thật sự không có chút lòng trắc ẩn nào sao?”
Khoảnh khắc đó, tôi rất muốn biết trong lòng hắn, tôi và Hứa Diệp ai quan trọng hơn.
Vì , tôi không tự lượng sức mà ép hắn:
“Anh chỉ có thể chọn một trong hai, em hoặc Hứa Diệp.”
Sau đó, tôi bị hắn vứt bỏ một cách nực .
Trước khi đi, giọng lạnh lùng của ta vẫn in sâu trong trí nhớ tôi: “Em quá lạnh lùng, hãy tự suy ngẫm lại đi.”
Bánh xe lăn nhanh, nước bắn tung tóe khắp người tôi, như một màn pháo hoa mừng chiến thắng dành cho Hứa Diệp.
Giữa đêm khuya, bên vệ đường hoang vắng không một bóng người, ta không sợ tôi gặp nguy hiểm, chỉ sợ Hứa Diệp sẽ tổn thương chính mình.
Nếu tối qua không có người giúp đỡ, tôi thật sự không biết bản thân sẽ gặp chuyện gì.
Nếu ta cảm thấy có lỗi, tại sao cả đêm qua không gọi cho tôi, không tìm tôi?
Bây giờ mới đến, chắc cả đêm đều ở bên cạnh Hứa Diệp rồi nhỉ?
Trái tim vốn đã đầy vết thương đau đến tê dại, rồi rơi vào vực sâu vô tận.
Từ năm 17 tuổi đến 25 tuổi, tôi phải thừa nhận rằng, người tôi đã suốt cả thanh xuân này, từ trong ra ngoài, sớm đã mục nát.
Tôi vĩnh viễn không bao giờ là lựa chọn hàng đầu của ta.
Chỉ cần Hứa Diệp còn ở đó, cán cân trong lòng ta mãi mãi nghiêng về phía ấy.
Tôi bình tĩnh đến lạnh lùng ta, chậm rãi mở miệng:
“Cố Tịch Ninh, em không muốn kết hôn với nữa.”
“Chúng ta chia tay đi.”
“Chuyện này em sẽ tự giải thích với hai bên gia đình.”
Giọng của tôi quá mức bình thản, bình thản đến mức trong một khoảnh khắc, biểu cảm của Cố Tịch Ninh như sụp đổ.
Anh ta cau mày, theo phản xạ kéo chăn đắp lại cho tôi.
“Em đang giận dỗi nên mới mấy lời ngốc nghếch khiến bản thân sau này phải hối hận.”
Anh ta cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi, dịu dàng đến mức khiến sống mũi tôi cay xè.
Điều tàn nhẫn nhất chính là.
Tôi không muốn người đàn ông đáng khinh này nữa.
Nhưng trên người ta, tôi vẫn luôn thấy bóng dáng của chính mình khi ta nhất.
Khiến việc từ bỏ cũng trở thành một sự dày vò.
“Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, sẽ ở bên cạnh em.”
2
Những ngày dưỡng bệnh ở nhà, ngày nào Cố Tịch Ninh cũng đến thăm tôi.
Anh ta mua cho tôi những món bánh ngọt mà tôi thích, tỉ mỉ chăm sóc tôi từng bữa ăn, từng viên thuốc.
Trước đây, bố mẹ tôi vốn không đồng ý để tôi ta, rằng lòng dạ ta không vững vàng.
Nhưng tôi cố chấp, khóc lóc năn nỉ, cuối cùng cũng khiến họ mềm lòng.
Bây giờ thấy ta chu đáo như , họ dần thay đổi suy nghĩ, thái độ với ta cũng tốt lên không ít.
Cố Tịch Ninh ngồi bên giường tôi, thấp giọng : “Anh đã đặt xong dịch vụ tổ chức tiệc cưới rồi. Nếu không có gì bất ngờ, cuối năm nay có thể tổ chức hôn lễ.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, ánh mắt thâm :
“Mọi thứ trong lễ cưới đều trang trí theo phong cách em thích. Váy cưới đặt riêng cũng sắp đến rồi. Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ cùng đi thử.”
Có lẽ đây là cơ hội mà ông trời muốn cho tôi, để tôi có thời gian suy nghĩ lại.
Cho nên bệnh của tôi mới lâu khỏi như .
Tôi im lặng rút tay ra khỏi lòng bàn tay ta.
Nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của ta, tôi hỏi:
“Chúng ta kết hôn rồi, Hứa Diệp phải sao?”
Hứa Diệp là thanh mai trúc mã đã lớn lên cùng Cố Tịch Ninh từ nhỏ.
Hai người họ lúc nào cũng dính lấy nhau, ta nuông chiều ta như em ruột, ta muốn gì có nấy, lúc nào cũng đặt ta lên hàng đầu.
Có vẻ như việc tốt với ta đã trở thành một phản xạ bản năng.
Tất nhiên, “em ” chỉ là cách của Cố Tịch Ninh.
Trong mắt bè xung quanh, hai người họ chính là một cặp trời sinh, sớm muộn gì cũng sẽ về bên nhau.
Vì , khi Cố Tịch Ninh kéo tôi đi giới thiệu với bè ta, rằng tôi là của ta.
Tất cả mọi người đều có những biểu cảm khác nhau, tuyệt nhiên không có ai vui vẻ cả.
Đặc biệt là Hứa Diệp.
Mặt tái nhợt, cố gượng , nâng ly rượu lên, mắt rưng rưng chúc phúc: “Chúc Tịch Ninh và chị dâu trăm năm hạnh phúc.”
Tối hôm đó, Hứa Diệp uống rất nhiều, ai can cũng không , cả buổi lông mày Cố Tịch Ninh chưa từng giãn ra.
Sự ý của ta hoàn toàn đặt trên người Hứa Diệp.
Ngoài Cố Tịch Ninh ra, tôi chẳng quen ai cả, như bị cả nhóm gạt ra ngoài, lúng túng đến mức chỉ biết cắm mặt vào điện thoại.
Hứa Diệp say bí tỉ, vừa khóc vừa loạn, ngoài Cố Tịch Ninh ra, ai đụng vào cũng không chịu.
Cuối cùng, Cố Tịch Ninh vứt tôi lại, bảo tôi tự gọi xe về, còn ta lái xe đưa Hứa Diệp về trước.
3
Trước khi đi, sắc mặt Cố Tịch Ninh rất khó coi.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Hứa Diệp, ta luôn không kiểm soát tính khí của mình.
Bất lực và cáu kỉnh giải thích với tôi: “Anh đã ấy chỉ là em , bọn không có gì cả, em có thể đừng nghĩ người khác quá dơ bẩn như không?”
Rốt cuộc là tôi suy nghĩ dơ bẩn, hay trong lòng họ thật sự có vấn đề?
Ai cũng biết rõ, tôi không thể ra.
Chỉ cần tôi , sai lầm sẽ trở thành của tôi.
Sau khi Cố Tịch Ninh rời đi, ta không còn đến tìm tôi nữa.
Bệnh của tôi cũng tự nhiên mà khỏi.
Tổ chức thiện nguyện của tôi vừa chính thức khai trương, tôi may mắn bắt kịp dịp này.
Đứng trước cổng viện phúc lợi, Lục Lộ kéo tay tôi, chỉ vào người đàn ông đang vây quanh ở đằng kia, :
“Đó chính là nhà tài trợ của bọn mình, rất hào phóng. Biết tụi mình thiện nguyện, vung tay một cái là rót ngay ba mươi triệu tệ tiền tài trợ.”
Người đàn ông ấy rất cao lớn, giữa đám đông nổi bật vô cùng.
Vừa thoáng qua, tôi liền nhận ra ta chính là người tốt bụng đã đưa tôi về nhà đêm đó.
Ngay giây tiếp theo, ta quay đầu, ánh mắt chạm phải tôi, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc vui mừng, bước dài đi về phía tôi.
“Em chẳng phải là khóc bên đường đêm hôm đó sao?”
Lục Lộ sững người, mặt lập tức biến sắc: “Cái gì mà khóc bên đường giữa đêm khuya?”
Người đàn ông vỗ miệng, gượng: “Ôi chao, tôi lỡ lời rồi. Em đừng để bụng, tôi không có ý đào bới vết thương của em đâu.”
Anh ta khiến tôi bật : “Không sao cả, nhờ có tôi mới về nhà an toàn.”
Anh ta hào sảng phẩy tay: “Nói là khách sáo với rồi đấy.”
Lời cảm ơn suông có vẻ hời hợt quá, tôi nghĩ nghĩ một lúc rồi :
“Hay là tôi mời một bữa cơm nhé?”
Anh ta lắc đầu: “Không cần đâu, việc tốt không phải vì bữa cơm đó.”
Rõ ràng là một người rất tốt bụng, không chỉ đưa tôi về nhà mà còn quyên góp cho quỹ thiện nguyện.
Hơn nữa, trông cũng rất chính trực.
“À đúng rồi, em , em tên gì ?”
“Mạnh Du.”
“Hay đấy, tên rất đẹp. Anh là Phí Kính Xuyên.”
Anh ta cúi người, nhỏ giọng hỏi tôi: “Em về rồi có chia tay với thằng cặn bã đó chưa?”
Nhắc đến Cố Tịch Ninh, nụ của tôi thoáng chút cay đắng: “Tôi chuẩn bị hủy hôn rồi.”
“Vậy là tốt!”
Anh ta nghiêm túc : “Ở chỗ bọn , đàn ông mà không biết thương vợ thì sẽ bị trời đánh đó.”
Lục Lộ đứng bên cạnh, chẳng biết chuyện gì, vẫn còn ngơ ngác.
Vừa nghe tôi muốn hủy hôn, mắt liền trợn tròn.
“Cái gì? Cậu muốn hủy hôn với Cố Tịch Ninh?”
Cô ấy không hề khuyên tôi suy nghĩ lại, mà vỗ đùi, hai mắt sáng rực:
“Làm tốt lắm! Lẽ ra phải hủy từ lâu rồi!”
“Hai tên cặn bã Cố Tịch Ninh và Hứa Diệp đúng là một cặp trời sinh. Nếu không phải vì thấy cậu quá thích hắn, tớ đã khuyên cậu chia tay từ sớm rồi!”
Người dạy người thì chưa chắc học .
Nhưng chuyện đời dạy người, thì chỉ cần một lần là nhớ.
Bạn thấy sao?