Từ Bảng Quảng Cáo [...] – Chương 5

Chương 5

Cho đến cuối tuần.
Tôi tăng ca tới khuya mới về.

Vừa đi mấy bước, Tề Lập ngăn tôi lại:

“Ngày mai theo tôi về nhà một chuyến.”

Hả?
Trên mặt tôi rõ ràng viết to dấu chấm hỏi.

“Mai lại định uống say à?”
Tề Lập mím môi, hình như có hơi bất đắc dĩ.

“Nghe máy mẹ tôi rồi, chẳng lẽ không theo tôi về ra mắt bố mẹ?”

“Ra… ra mắt cái gì?”
Tôi buột miệng không kịp nghĩ.

Đến khi thấy sắc mặt Tề Lập đen thêm mấy phần, tôi mới phản ứng kịp.
Mẹ ta, ra mắt bố mẹ?!

“Anh… ý là gì?”

Trong công ty không còn ai.
Tề Lập bỗng nhiên nghiêng người sát vào tôi.
Đôi mắt dài hẹp nhấp nháy, ẩn chứa chút đắc ý như đạt điều mong muốn.

“Hôn cũng hôn rồi, em tính không chịu trách nhiệm à?”

Mặt tôi bỗng bừng đỏ, đỏ tới tận mang tai.

“Rõ… rõ ràng là hôn tôi, hơn nữa, rồi, còn đưa tôi về gì?”

Nghĩ tới đó tôi lại thấy bực.
Cúi mặt xuống, nước mắt không kìm lại muốn trào ra.

Những năm tháng thầm mến này của tôi…
Mắt vừa ươn ướt, Tề Lập hơi khựng lại, tôi nghi hoặc.

“Ai với em tôi có ?”

“Hử??”
Tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, nước mắt còn đọng trong mắt.

Anh ta khẽ.
“Tôi muốn có, em không?”

Ba năm thầm , đột nhiên tỏ .
Đầu tôi oành một tiếng nổ tung, mặt nóng ran.

Lén cấu mạnh vào đùi mình, đau thật!

“Ai… ai thèm !”
Tôi mạnh miệng đáp lại, vội vàng bỏ chạy.

Tới lúc ngồi lên tàu điện ngầm, trái tim vẫn chưa bình ổn lại nổi.

Tôi thật sự… Tề Lập tỏ rồi.

17.

Hôm sau, tôi ôm tâm trạng thấp thỏm đi .
Thấy đồng nghiệp trong văn phòng không có gì khác thường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng càng gần đến giờ tan ,
tim tôi càng đập loạn không yên.

Quả nhiên.
Khi mọi người đi gần hết,
màn hình điện thoại tôi lại sáng lên.

Là Tề Lập.

“Đi thôi? Mẹ tôi đã nấu cơm sẵn ở nhà rồi.”

Sợ tôi không tin, ta còn gửi thêm một bức ảnh.
Bàn ăn vốn đã rộng, nay lại chất đầy các món ăn.
Nhìn kỹ hơn, toàn là món đỏ au cay cay – mấy món tôi thích nhất.

Còn đang ngẩn ngơ ảnh,
Tề Lập đã xuất hiện trước mặt tôi:

“Đi thôi? Đến rồi em kỹ hơn.”

Mặt tôi nóng bừng, vội vàng cất điện thoại.
Không ngờ mình lại thật sự theo ta lên xe.

“Có muốn… ghé mua gì không?”
Tề Lập ra hiệu về phía ghế sau.
Tôi quay đầu lại , hóa ra ta đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Từ sau chuyến công tác lần trước, mẹ tôi cứ giục tôi đưa em về nhà mãi.”

Tề Lập chẳng giống mọi khi điềm tĩnh nữa,
thế mà lại ngồi bên tôi lải nhải suốt dọc đường.

Tôi nắm chặt dây an toàn, lòng bàn tay đã toát mồ hôi.

“Đừng căng thẳng, mẹ tôi rất hài lòng về em.”

Tôi ngẩn người.
Mẹ ta gặp tôi lúc nào?

“Tôi… tôi còn chưa đồng ý cơ mà, hôm nay cũng chỉ là… đi theo diễn trò thôi!”

Tề Lập khẽ.
Khóe môi cong lên rồi không chịu hạ xuống nữa.

“Được, em cứ coi là đi giúp tôi đối phó cho có lệ.”
“Dù sao tôi cũng phải sắc mặt em mà hành xử.”

Tôi: ………

Nhà Tề Lập là một căn biệt thự riêng.
Vừa vào cửa, mẹ ta vẫn đang tay cầm chảo đảo đồ ăn trong bếp.
Bác giúp việc thì ngồi thảnh thơi bên cạnh.

“Dì Trương, mau gọi mẹ tôi ra gặp Tống Tâm đi.”
Tôi rụt rè gật đầu chào dì giúp việc.
Dì ấy tươi như hoa:

“Được , mẹ cậu biết cậu đưa về, cứ đòi tự tay vào bếp, không cho tôi vào đấy.”

Tôi bất giác mỉm .

“Con dâu đến rồi, mau vào mau vào!”

Giây sau, mẹ Tề Lập mặc tạp dề chạy ra,
mồm một câu “con dâu” gọi nghe thân thiết lắm.

Nhưng vừa thấy bà, tôi đơ người tại chỗ.

Đây… chẳng phải người phụ nữ mấy hôm trước vào công ty, bị đồn là Tề Lập… sao?!
Là mẹ ta?!Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Thế giới này đúng là hơi kỳ ảo.

Không cẩn thận, tôi buột miệng hỏi thẳng lòng mình nghĩ:
“Dì… dì ơi, sao mà dì giữ dáng thế này ạ? Cho cháu xin bí quyết với!”

Đến khi nhận ra mình vừa gì, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Mẹ Tề Lập càng khoái chí.

Tề Lập khẽ giật khóe môi, bất đắc dĩ trả lời thay mẹ:
“Nhờ công của bố tôi đấy. Kết hôn bao năm rồi, hôm nay mới lần đầu tiên bà ấy vào bếp.”

……

Ăn xong bữa cơm, tôi và mẹ Tề Lập đã thân nhau khỏi .

“Tâm Tâm à, thêm WeChat với dì đi, sau này thằng nhóc kia dám bắt nạt con, dì dạy con cách trị nó!”

Tôi toe toét:
“Dì ơi, Tề Lập đâu có dám bắt nạt cháu.”

Lợi dụng lúc Tề Lập đi vệ sinh,
mẹ ta quanh thần bí, rồi ghé sát tai tôi thì thầm:

“Tâm Tâm, dì cho con biết, thằng nhóc thối này thích con từ hồi cấp 3 rồi, còn viết nhật ký đấy, dì lén đọc rồi.”

Tôi ngẩn người.

Đúng lúc đó, cửa nhà vệ sinh kêu “cạch” một tiếng.
Mẹ Tề Lập hắng giọng ra hiệu cho tôi đừng nữa.

“Mẹ, cũng muộn rồi, để con đưa Tống Tâm về.”
“Được , rảnh lại về chơi nhé.”

18.

Ngoài bất ngờ ra, tôi còn cảm thấy vui mừng nhiều hơn.
Rời khỏi nhà ấy, bước chân tôi cũng nhẹ nhàng hẳn.

Tề Lập… đã thầm thích tôi từ cấp 3.
Thế mà sao tôi lại không hề hay biết gì nhỉ?

“Hôm nay thế nào, mẹ tôi biểu hiện không tệ chứ?”
Tôi nghiêng đầu ta, khẽ gật đầu.
“Anh cũng không tệ.”

Đúng lúc đoạn đường vắng người, Tề Lập đột ngột đạp phanh dừng xe.

“Vậy còn em.”
Ánh mắt Tề Lập nóng rực tôi:
“Em có bằng lòng không?”

Nghĩ đến lời mẹ ta , tôi bỗng bình tĩnh lại, mỉm không đáp.

Tề Lập – người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh ấy, lại bắt đầu luống cuống:

“Mẹ tôi rất thích em.”

“Còn thì sao?”
Tôi nghiêng đầu nhẹ.

Dưới ánh đèn đường, tôi rõ tai ấy đỏ ửng lên.

“Đương nhiên cũng thích em.”
Tề Lập tôi không rời, đôi mắt sâu thẳm như cất cả dải ngân hà.

Tôi khẽ cắn môi, lấy hết dũng khí hôn nhẹ lên má ấy.

Không ngờ, gáy tôi lại bị ấy giữ chặt.
Không gian nhỏ hẹp trong xe nhanh chóng nóng lên.

Tới khi tôi khó thở, ấy mới miễn cưỡng buông tay.

“Tống Tâm.”
Tề Lập tôi chăm , giọng trầm khàn.

Tôi vội buông tay khỏi cổ áo ta.

“Mau… mau đưa tôi về đi, cũng muộn rồi.”

Tề Lập lái xe nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Chưa tới mười phút, đã tới dưới chung cư nhà tôi.

Tôi ngập ngừng mãi mới e dè hỏi:

“Anh… có muốn lên ngồi một lát không?”

Chưa kịp hết câu, người đàn ông này đã mở cửa xe xuống từ lúc nào.

19.

Tình khi đến luôn ngọt ngào và mãnh liệt.

Vừa mở cửa bước vào nhà,
Tề Lập đã ép tôi vào bức tường.

Những nụ hôn li ti dồn dập rơi xuống, chân tôi chẳng còn chút sức lực.
Hơi thở ta ngày càng nặng, yết hầu chuyển lên xuống rõ rệt.

Ngay lúc tôi chuẩn bị sẵn sàng, ta lại bất ngờ dừng lại:

“Tống Tâm, ngày mai đi đăng ký kết hôn đi.”

Hả?

“Nhanh… nhanh quá rồi.”

Tề Lập nắm lấy tay tôi đặt lên môi hôn khẽ.

“Không nhanh chút nào, em biết đợi ngày này bao lâu rồi không.”

Tôi cố ép nhịp tim loạn nhịp của mình bình tĩnh lại.
Tính sơ sơ, “Bảy năm?”

Con người trước mặt con ngươi hơi rung , ngại ngùng dời mắt đi nơi khác.

“Sao em biết?”

Tôi hừ nhẹ hai tiếng không thèm trả lời,
rồi lại gặng hỏi tiếp:

“Bốn năm đại học cùng trường, sao không theo đuổi tôi từ sớm?”

Nghe đến đây, ánh mắt Tề Lập tối đi vài phần.

“Lá thư viết bị em vứt luôn rồi, ngay cái thùng rác bên giảng đường.”

Lần này tới lượt tôi sững sờ.
Nhờ Tề Lập nhắc, ký ức tôi mới dần trở về.

Hôm đó tan học, tôi bất ngờ bị một nam sinh chặn lại,
chưa kịp gì đã nhét vào tay tôi một bức thư .

Khi ấy trong lòng tôi chỉ có Tề Lập,
không suy nghĩ liền ném thẳng thư vào thùng rác.

Trời ơi.
Tự tay tôi khiến cảm của mình lỡ dở mấy năm trời.

“Sao không tự đưa tôi chứ!”
Tôi tức tối giậm chân.
Thật không dễ dàng cho những năm tháng tôi ngày đêm tương tư ấy.

Tề Lập như để xả giận, cắn nhẹ một cái lên mặt tôi:

“Anh nghe em luôn thầm mến người khác, sao biết đó là ?”

Đúng là cái hiểu lầm trời đánh.
Trong lòng tôi lén mắng ta mấy câu, Tề Lập lại sát lại gần,

“Ngày mai gặp nhà em, ngày kia đi đăng ký kết hôn.”

Chưa kịp để tôi đáp lời, ta đã ghé sát tai, giọng trầm thấp:

“Tống Tâm, không chờ nổi nữa rồi.”
“Không chờ nổi… để em gọi ‘ông xã’ nữa rồi.”

Đêm đó, tôi nghẹn ngào gọi ‘ông xã’ suốt cả đêm.

Ngoại truyện

Năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi phát hiện ra một bí mật.
Bí mật mà Tề Lập giấu rất kỹ.

“Quảng cáo màn hình LED? Khuyến mãi?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi.

Tôi đã bảo rồi, sao hôm tôi say xỉn lại cờ vét sạch tài khoản ngân hàng đi mua quảng cáo tỏ ?!
Cái gì mà khuyến mãi nửa giá!
Rõ ràng là Tề Lập âm thầm bỏ tiền bù vào!

Hai mươi vạn của tôi đấy!!!

Ánh mắt tôi trở nên nguy hiểm:
“Sao lại ‘vừa khéo’ có mặt đúng lúc tôi mua quảng cáo?”

Tề Lập gãi gãi mũi, ánh mắt có chút chột dạ lảng tránh.

“Vì hôm đó đang ăn cơm với sếp bên đó… chuẩn bị màn hình tỏ với em…”

Nghe xong một màn giải thích, tôi cạn lời.

Hóa ra, một cú điện thoại của tôi lại khiến đổi ý.
Biến thành tôi tỏ không thành, sinh hận vì .

Anh ta chột dạ ho nhẹ:
“Đây gọi là… cảm hai chiều đó.”

Tình cảm hai chiều kiểu quỷ gì chứ…
Tôi cắn ta một phát, hậm hực :

“Tháng này tiền tiêu vặt của … còn đúng 74.8!”

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...