12.
Sáng thứ Hai, họp công ty. Tôi cố ý ngồi thật xa Tề Lập, giữ khoảng cách với người có .
Đầu óc mơ hồ nghe xong buổi họp, tôi bỗng bị điểm danh:
“Ngày mai tôi đi công tác Bắc Kinh, Tống Tâm theo tôi một chuyến.”
Ánh mắt đồng nghiệp đổ dồn về phía tôi, đầy vẻ hóng hớt.
Tôi rất muốn từ chối.
Nhưng giữa bao người, ai dám vả mặt sếp chứ?
Đành cố lấy dũng khí gật đầu:
“Vâng, phòng thị trường nhất định sẽ phối hợp tốt với Tổng giám đốc Tề.”
Không hiểu sao, tôi lại thấy sắc mặt Tề Lập hơi đen lại.
Sắp tan , ta ném lên bàn tôi một tấm vé máy bay.
“Mười giờ sáng mai gặp ở sân bay, trễ giờ trừ lương.”
……
Nhà tôi xa sân bay lắm.
Hôm sau vừa tới nơi, thấy Tề Lập như đã đợi từ lâu.
“Ừ, không tệ, đến đúng giờ.”
Nhìn tôi thở hồng hộc chạy tới, ta nhét vào tay tôi hai chai nước.
Tôi cũng chẳng khách sáo, tu ừng ực mấy ngụm.
Khó lắm mới ngồi sát cạnh người thầm mến bao năm.
Nhìn Tề Lập nhắm mắt nghỉ ngơi, tim tôi lại nhảy loạn lên.
Đẹp thật đấy.
Nhưng… ta có rồi.
Tôi cố nén chua xót, định quay mặt đi.
Ai ngờ ta đột nhiên mở mắt, bắt quả tang tôi đang .
“Nhìn tôi gì?”
“Ai… ai chứ!”
Tôi siết chặt tay, cố ý ngửa cổ thẳng ra lối đi giữa khoang.
“Tôi đang đợi tiếp viên, tôi muốn uống cà phê!”
Tề Lập liếc tôi một cái đầy ý vị, không gì.
Nhưng còn chưa kịp uống cà phê, tôi đã ngủ quên mất.
Khi tỉnh dậy thì… đầu tôi đang tựa lên vai Tề Lập.
Trên người còn đắp thêm một chiếc chăn mỏng.
“Tỉnh rồi à?”
Tề Lập đặt tạp chí trong tay xuống, nghiêng đầu tôi.
Tôi giả vờ bình tĩnh dịch ra xa một chút, hai bàn tay đang siết chặt dưới lớp chăn, nhẹ đáp một tiếng.
Sau khi ngồi dậy, tôi lén lút liếc vai ta – chỗ mình vừa dựa vào.
Tạ ơn trời đất, không để lại dấu nước miếng nào.
13.
Đến khách sạn, tôi lập tức đưa chứng minh thư ra trước.
“Cho tôi hai phòng giường đôi.”
Tề Lập liếc tôi một cái, không gì.
Ngược lại, lễ tân khách sạn lại chúng tôi hai người khá lâu, cuối cùng mới dè dặt hỏi:
“Tiên sinh, xác nhận… cần mở hai phòng ạ?”
Tôi hơi nhíu mày, cái quầy lễ tân này sao ?
Cứ Tề Lập mắt phát tim hồng thế là sao???
“Mở một phòng cũng không phải không .”
“Hai phòng!”
Tề Lập nhướng mày đầy hứng thú với sự dứt khoát của tôi.
Tôi không nổi mà cũng chẳng khóc nổi, quay lại quầy lễ tân, còn khéo léo đứng dịch sang một bước, chặn bớt ánh mắt si mê của nàng dành cho Tề Lập.
Nhận phòng xong, tôi hậm hực leo thẳng lên thang máy.
Tề Lập bị tôi bỏ lại phía sau, cũng không vội vàng, thong thả theo sau.
Phòng tôi và ta ở ngay cạnh nhau.
“Tổng giám đốc Tề, hẹn gặp ngày mai.”
Đứng trước cửa, tôi lịch sự xong liền “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Vào phòng rồi tôi không thể giả vờ bình tĩnh thêm nữa.
Quăng vali xuống, tôi ép sát tai lên cửa.
Đợi đến tận một phút sau,
cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân ngoài cửa.
Tôi len lén qua mắt mèo.
Trước khi rời đi, Tề Lập còn liếc mắt cánh cửa phòng tôi một cái.
Tắm rửa xong nằm trên giường, tôi trần nhà, bực bội đạp chân loạn lên.
“Trời ơi, sao lại bắt tôi đi công tác chứ.”
“Tề Lập a a a!!”
Khó khăn lắm tôi mới hạ quyết tâm rời xa ta cơ mà.
14.
Cả đêm không ngủ nổi, sáng hôm sau tôi vác đôi mắt gấu trúc xuất hiện trước mặt Tề Lập.
“Không quen giường nên mất ngủ à?”
Tề Lập hơi cúi người tôi.
Tôi theo bản năng lùi lại một bước, lắc đầu.
Mất ngủ… chẳng phải là vì sao!
“Trạng thái này mà cũng đi tiếp khách sao?”
Vào thang máy, Tề Lập hỏi bâng quơ.
Tôi đứng sau ta, mím môi.
Ra là đưa tôi đi công tác là để… bắt tôi đi tiếp khách à?
“Tổng giám đốc Tề cứ yên tâm, dù có phải bán mạng tôi cũng tiếp khách cho đàng hoàng!”
“Ừ.”
Suốt dọc đường tôi cố ý quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Đến bữa ăn, Tề Lập xưa nay ít lại như biến thành người khác.
Ly qua ly lại, đã khiến hai khách bên kia vui vẻ.
“Cô này trông không tệ, chắc là cánh tay phải đắc lực của Tổng giám đốc Tề nhỉ? Nào nào, uống với chúng tôi một ly!”
Người đó cũng chẳng khách sáo, rót cho tôi đầy ly rượu trắng.
Tôi vốn không biết uống rượu.
Nhưng nghĩ tới mấy lời Tề Lập vừa , tôi tức mình cầm ly lên định uống cạn.
Không ngờ một bàn tay to chen ngang cản lại.
“Con bé này biết uống rượu gì chứ, để tôi uống thay.”
Tôi ngơ ngác ta nâng ly uống cạn.
“Tổng giám đốc Tề đúng là tửu lượng tốt! Phải rồi, lần trước nhờ tôi giúp chuyện quảng cáo ở Lục Gia Chủy…”
Tôi sững người.
Hả? Quảng cáo gì cơ?
Nhưng chưa kịp nghe đối phương hết câu, Tề Lập đã nhẹ nhàng đổi sang chủ đề khác, dắt câu chuyện đi chỗ khác.
Tôi trong lòng cứ thấy ngứa ngáy, mơ hồ cảm thấy chuyện này liên quan tới mình.
Nhưng Tề Lập hết ly này sang ly khác, chẳng mấy chốc tôi cũng quên béng.
Bữa đó, Tề Lập uống gần nửa bình rượu trắng.
Còn tôi, từ đầu tới cuối không đụng giọt nào.
“Tề Lập, còn chịu nổi không đấy?”
Anh ta say đến mức bước chân loạng choạng, mắt mơ màng.
Trong lòng tôi bỗng thắt lại.
Ngồi vị trí như ta, đâu dễ dàng gì.
Gọi xe về khách sạn, tôi giúp ta lên tầng.
Trong thang máy, người đàn ông ấy bỗng tôi lẩm bẩm mấy tiếng.
Một tay chống lên vách thang máy, tay kia đặt lên vai tôi.
“Tống Tâm, tránh mặt tôi, không để ý tôi gì ?”
Người có say, ánh mắt kia vẫn nóng rực chẳng giấu .
Không biết có phải vì uống rượu,
mà hốc mắt ta hơi đỏ.
“Tôi…”
Tư thế này khiến tôi xấu hổ, cảm thấy không tự nhiên.
“Tôi… tôi nào có? Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Cô chẳng phải bảo tôi phải sắc mặt mà hành xử à, tránh mặt tôi, tôi biết thế nào?”
Chưa kịp để tôi thêm gì khác,
gương mặt đẹp trai ấy bỗng phóng đại ngay trước mắt tôi.
Cảm giác ấm nóng mềm mại đó, chạm lên môi tôi.
Anh… ta hôn tôi!
Tôi không còn đường né tránh, chỉ có thể để mặc hương vị cồn nồng xoay chuyển giữa môi răng.
Mãi đến khi “ting” một tiếng, thang máy dừng mở cửa,
người đàn ông này mới liếm nhẹ khóe môi, đứng thẳng dậy.
15.
Tôi chẳng kịp xấu hổ, vội đỡ ta vào phòng.
Có lẽ vì mệt quá,
nằm xuống giường chưa bao lâu, ta đã thở đều đều.
Tôi ngồi trên ghế thở dài một hơi.
Lần này ta thật sự đã hôn tôi rồi.
Tại sao chứ?! Nhầm tôi thành à?!
“Đồ tra nam!”
Tôi tức tối chửi nhỏ, còn đá ta một cái.
Đúng lúc đó, điện thoại Tề Lập reo không ngừng.
Tôi liếc mắt thử, ghi : “Mẹ”.
Tôi lay lay vai ta, muốn đánh thức người.
Nhưng ta say quá, tôi suýt thì ngã thẳng vào lòng ta.
Đợi điện thoại gọi tới lần thứ ba, tôi do dự rồi nhấc máy.
“Dì ạ, Tổng giám đốc Tề ngủ rồi, dì có việc gì cần…”
Còn chưa hết câu,
đầu bên kia bỗng hét lên một tiếng, rồi đầy thâm ý:
“Ngủ rồi thì tốt, ngủ rồi thì tốt, cái thằng nhóc thối này.”
……
“Dì… dì ơi, cháu chỉ là nhân viên công ty…”
“Biết rồi biết rồi, chẳng phải lần trước chính là sao?”
??
Tôi nghe mà đầu óc mù mịt.
Lần trước… là lần nào?
Xem ra mẹ Tề Lập nhầm tôi thành ta rồi.
Cúp máy, tôi trút giận lên gương mặt đẹp trai kia bằng cách múa vuốt vài phát,
xả bớt lửa trong lòng,
rồi mới về phòng tắm rửa đi ngủ.
Tôi còn lặng lẽ đổi vé máy bay sang chuyến chiều.
Nghĩ đến nụ hôn hôm đó,
trong lòng tôi lại như mớ tơ vò rối loạn.
Tề Lập đã có , tôi phải giữ giới hạn, phải rút khỏi mối thầm mến này.
16.
Tôi và Tề Lập ngầm hiểu với nhau không ai nhắc đến nụ hôn đó.
Chắc chắn ta cũng chẳng còn nhớ.
Về lại công ty, tôi tập trung cắm đầu việc.
Suy đi tính lại, tôi vẫn nhắn cho ta một tin WeChat:
“Đêm đi công tác, mẹ gọi ba cuộc, sợ có chuyện nên tôi nghe máy rồi.”
Phía bên kia gần như trả lời ngay: “Ừ, tôi biết.”
Anh biết?
Thôi .
Tôi không thêm, tiếp tục việc.
Suốt cả tuần hai chúng tôi không có chút giao lưu nào.
Bạn thấy sao?