Từ Bạn Cùng Game, [...] – Chương 3

Chương 3

13

Người dẫn chương trình đưa ra tiêu đề, năm nhóm khách mời lần lượt viết câu trả lời.

Câu trả lời trùng khớp sẽ cộng một điểm.

Nhóm có điểm cao nhất sẽ chiến thắng.

Ban đầu, tôi và Lạc Vân Dật cứ nghĩ sẽ thua chắc.

Không ngờ chúng tôi lại lọt vào top ba.

Nhóm đứng đầu là từng giúp tôi – Trần Du – cùng với trai đạo diễn của ấy. Các cặp đôi nhau thì độ ăn ý khỏi bàn.

Nhóm còn lại là cặp chị em nổi tiếng trong giới, thân thiết đến mức có thể mặc chung một chiếc quần.

So với họ, việc tôi và Lạc Vân Dật lọt vào vòng chung kết quả là một điều đáng kinh ngạc.

Người dẫn chương trình: “Tiếp theo, độ khó của câu hỏi sẽ tăng lên.”

“Các thí sinh, xin hãy chuẩn bị.”

“Câu đầu tiên, hãy viết xuống món ăn thích nhất của đối phương bên tay trái tôi.”

Tôi vốn là fan cứng của Lạc Vân Dật, hiểu sở thích của ấy là điều bình thường.

Nhưng ấy lại biết tôi thích ăn gì, chuyện này quả thực rất bất ngờ.

Vì thế, tôi cố viết xuống món mà tôi không thích: “Bánh quy.”

Không ngờ, đến lúc công bố kết quả.

Điều khiến mọi người kinh ngạc là Lạc Vân Dật cũng viết “Bánh quy.”

Anh ấy nháy mắt với tôi, ra vẻ “Anh biết ngay em sẽ viết như thế.”

Bình luận trực tuyến bùng nổ:

【Lạc Vân Dật tại sao lại biết Mèo Thần thích ăn gì!!!】

【Bọn họ sẽ không thật sự có gì đó chứ.】

【Bế Lạc Vân Dật về, không chơi nữa.】

Bình luận ngày càng mất kiểm soát, tổ đạo diễn buộc phải kết thúc trò chơi một cách vội vàng.

Từ khóa liên quan đến tôi và Lạc Vân Dật tăng vọt về lượt tìm kiếm.

Nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng hot search:

#Lạc Vân Dật Mèo Thần Yêu nhau

#Lạc Vân Dật Chị dâu

Lượng người xem trực tuyến của chương trình cũng tăng lên nhanh chóng.

Đạo diễn đến mức miệng sắp chạm mắt.

Ngay lập tức, tổ đạo diễn quyết định thêm một vòng “Thật lòng hay mạo hiểm.”

14

Tôi ban đầu muốn từ chối, ban tổ chức đã đưa ra một cái giá trên trời.

Người đại diện của tôi ra lệnh tôi phải ngoan ngoãn hợp tác.

Nếu không sẽ hoãn buổi ra mắt truyện tranh mới của tôi.

Người dẫn chương trình nhận lệnh từ ban tổ chức.

Hoàn toàn tập trung câu hỏi vào tôi và Lạc Vân Dật.

Đến lượt chúng tôi, câu hỏi đặc biệt sắc bén.

Ví dụ: “Vân Dật, có người trong lòng chưa?”

Lạc Vân Dật ngay lập tức về phía tôi khi nghe câu hỏi này.

Người dẫn chương trình hùa theo: “Nhìn vẻ mặt của Vân Dật chắc chắn là có rồi.”

Tai Lạc Vân Dật đỏ bừng, gật đầu.

Người dẫn chương trình tiếp tục hỏi: “Vậy, ấy có mặt ở đây không?”

Lạc Vân Dật sững sờ một lúc, trả lời: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”

Bình luận trên màn hình điên cuồng cuộn:

[Trời ơi, không lẽ đúng là cái con trà xanh giọng giả tạo đó.]

[Bảo bối Vân Dật, hồ đồ quá, cái con nhỏ đó là biết đã câu dẫn không ít người rồi.]

Trong đó còn có fan của Lục Tự trà trộn vào để đổ thêm dầu vào lửa:

[Anh tao đã rồi, con nhỏ đó là con điếm, tụi mày còn không tin.]

[Vẫn là Lục của tao tỉnh táo.]

Thỉnh thoảng có một hai câu bênh vực tôi, rất nhanh cũng bị phản bác đến mức không dám gì nữa.

[Mèo Thần không phải người như .]

[Mày không phải thì không phải à, mày là giun trong bụng ta, hay là ph ân ta thải ra.]

Độ nóng của chương trình tăng vọt, nhanh chóng vọt lên vị trí số một trong các chương trình tạp kỹ.

Một lượng lớn fan đổ về, sức tấn công của bình luận ngày càng mạnh.

Fan của tôi và Lạc Vân Dật trực tiếp cãi nhau trên màn hình bình luận.

Lạc Vân Dật thấy cảnh tượng không thể kiểm soát, mặt mày đen sạm trực tiếp cầu dừng chương trình.

“Tôi không quay nữa, tiền bồi thường hợp đồng tôi sẽ đền.”

“Cái chương trình vô lương tâm này, tôi sẽ không đến lần thứ hai.”

Hành của ấy một lần nữa leo lên hot search:

#LạcVânDậtVìYêuDừngQuay

#LạcVânDậtBảoVệVợ

Rất nhanh, tôi lại bị đào ra chính là người chơi game đã cho Lạc Vân Dật leo cây trong “Vân Mộng Thâm”.

Điện thoại, tin nhắn, Weibo của tôi đều bị tấn công.

Ngay cả nhiều fan nhỏ quen biết nhau vì cùng thích Lạc Vân Dật cũng liên tục gửi tin nhắn chất vấn: Tại sao lại phản bội họ để liên hệ riêng với chính chủ.

15

Bên ngoài trường quay đã bị người hâm mộ giận dữ vây kín.  

Vừa bước ra, tôi đã bị một bát tiết gà hắt thẳng vào người.  

Những quả trứng thối, rau hỏng cũng bay tới tấp về phía tôi.  

Hai vệ sĩ cao một mét tám cũng không ngăn nổi đám fan cuồng.  

Tôi nghiến răng bước đi giữa “mưa rau” và “bão trứng”.  

Đột nhiên, một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay tôi.  

Quay đầu lại, Lạc Vân Dật đã đứng che phía trước.  

Những quả trứng và bát tiết gà không kịp dừng lại, cả cũng bị liên luỵ.  

Giọng run run: “Xin lỗi, tất cả là lỗi của .” 

Rồi quay sang hét lớn vào nhóm fan:  

“Lùi lại hết! Cảnh sát đang tới, ném nữa là vào đồn hết đấy!”

Khi nhóm  fan dần im ắng, tiếp tục:  

“Trong số các , có bao nhiêu người đã biết [Xách tạ đi bán manh] trước đây? Giơ tay cho tôi xem.” 

Phần lớn đám đông giơ tay.  

“Tốt, hầu như đều biết nhỉ?”  

“Vậy các tự hỏi lòng mình, với tư cách là fan lớn, ấy đối xử với các thế nào?” 

“Gặp mặt fan lúc trời mưa, ấy tự bỏ tiền mua áo mưa cho các .”  

“Các muốn xem fanart của tôi, chỉ cần đề nghị, lần nào ấy không vẽ cho?” 

“Hoạt kết thúc muộn, lần nào ấy không mời các uống trà sữa, ăn đồ ngọt? Cô ấy sợ các đói.” 

“Ngay cả hôm nay, ngay lúc này, nhiều cầm trên tay ly trà sữa do ấy mua gửi dưới danh nghĩa của tôi — vì sợ các không uống nếu biết là từ ấy.”  

Một số fan bắt đầu , chủ xin lỗi tôi.  

Lạc Vân Dật vẫn tiếp tục:  

“Và các bảo ấy ‘private liên lạc với idol’, có bằng chứng không?” 

“Không và cũng không thể có.” 

“Bởi vì — là tôi biết ấy trước.”

Tất cả fan tại hiện trường đều chết lặng.  

Tôi cũng chết lặng.  

Nói xong, Lạc Vân Dật nắm tay tôi dắt đi.

16

Anh ấy dẫn tôi đến một khu vườn trong khu dân cư.

Ở đó có một chiếc xích đu cũ kỹ.

Anh kéo tôi ngồi xuống.

Không gì, chỉ lặng lẽ đung đưa.

Đung đưa một lúc, ký ức của tôi bất chợt quay về năm năm trước.

Năm năm trước, cũng chính tại nơi này, trên chiếc xích đu này,

Tôi đã gặp một người con trai đeo kính râm.

Anh ấy trốn ở đây, lặng lẽ khóc một mình.

Tôi đến an ủi, ban đầu ấy còn không muốn chuyện với tôi.

Về sau càng khóc càng dữ dội, kể rằng công việc không suôn sẻ.

Bố mẹ lại không ủng hộ con đường ấy chọn.

Anh cảm thấy mình là một kẻ thất bại hoàn toàn.

Tôi nhớ mình đã cho ấy một viên kẹo.

Còn giới thiệu cho trò chơi mà tôi thích nhất — bản lậu của Plants vs. Zombies.

Tôi tôi cũng , chơi dở lắm, càng dở càng phải chơi.

Tại sao dở lại phải bỏ? Ai mà chẳng từng là “gà mờ” chứ.

Tôi còn khoác lác là giờ tôi chơi giỏi lắm rồi, thành cao thủ luôn ấy.

Thực ra là tôi dối.

Anh ấy còn hỏi ID trong game của tôi, tôi nghĩ là trò bản lậu này chắc cũng khó tìm.

Cho nên cũng chẳng sao, nên tôi không giấu.

Ai mà ngờ , ấy lại chính là ảnh đế tương lai — Lạc Vân Dật.

Còn tôi lại trở thành fan cuồng của ấy.

Mọi chuyện thật đúng như câu : “Trong vô hình đã có sắp đặt.”

Tôi vỡ sự im lặng:

“Vậy… nhận ra em từ khi nào ?”

Anh trả lời:

“Ngay từ lần đầu em tham gia hoạt offline của .”

“Hoặc phải là… chưa từng quên.”

Tôi lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp chung giữa tôi và ấy trong bản game Plants vs. Zombies lậu ấy.

Mắt tôi hơi ươn ướt:

“Vậy… trong game cũng không phải cờ gặp phải không?”

Anh gật đầu:

“Ngày nào cũng lang thang khắp các bản đồ.

Anh tin rằng rồi cũng sẽ gặp lại em.”

17

Sau khi quay về, Lạc Vân Dật đăng lên Weibo một bài viết.

Một bức ảnh ghép chín ô.

Ảnh đầu tiên: Bức ảnh chụp chung trên xích đu cách đây năm năm.

Ảnh thứ hai: Bức ảnh chụp nụ của tôi trong lần đầu tiên tham gia sự kiện offline của ấy.

Ảnh thứ ba: Bức ảnh chụp chung tại buổi gặp mặt fan đầu tiên của chúng tôi.

Ảnh thứ tư: Bức ảnh ghi lại khoảnh khắc lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong phiên bản lậu của Plants vs. Zombies.

 Ảnh thứ năm: Ảnh chụp màn hình tin nhắn khi ấy chủ chào hỏi tôi sau khi thêm tôi vào WeChat.

Ảnh thứ sáu: Bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng tôi trong “Vân Mộng Thâm”.

Ảnh thứ bảy: Ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện khi tôi đồng ý kết thành hiệp lữ với ấy.

Ảnh thứ tám: Bóng lưng đơn của ấy tại lễ cưới trong “Vân Mộng Thâm”.

Ảnh thứ chín: Bức ảnh chúng tôi ngồi trên xích đu, cả người lấm lem vì trứng vỡ và máu gà.

Bình luận dưới bài đăng cũng chuyển hướng chỉ trong một đêm.

Không biết có phải là kết quả của việc ấy kiểm soát dư luận không.

Nhiều họa sĩ trong giới và các fan lớn của Lạc Vân Dật đã đứng ra ủng hộ tôi.

 Họa sĩ Lê Dương: 【Mèo Thần thực sự là một người rất tốt, nhiệt , nhân hậu và chân thành, giống như mặt trời tỏa sáng .】

Họa sĩ Mạc Thượng: 【Cô ấy luôn kiên nhẫn hướng dẫn người mới, không hề kiêu ngạo và cũng không giấu nghề.】

Họa sĩ Điềm Nguyệt: 【Chị Mèo Thần chắc chắn không phải là “trà xanh”, vì tôi là “trà xanh”, tôi lấy danh nghĩa của trà xanh để bảo đảm điều đó.】

Họa sĩ Lê Dương: 【Mèo Thần, lúc nào rảnh thì học giọng kẹp với Điềm Nguyệt đi nhé!】

Họa sĩ Mạc Thượng: 【Hahaha, đồng ý! Giọng kẹp của Mèo Thần khiến tôi nổi hết da gà luôn.】

Các fan lớn của Lạc Vân Dật cũng đăng lại ảnh chụp chung của chúng tôi, chứng minh rằng tôi là một fan tốt.

Ở phần bình luận, nhiều người thậm chí còn bắt đầu “đẩy thuyền” chúng tôi thành một cặp.

18

Vài ngày sau, buổi họp báo ra mắt phiên bản mới của game “Vân Mộng Tâm” tổ chức.

Tôi và Lạc Vân Dật cùng mời tham dự.

Tại buổi họp báo, người dẫn chương trình nhắc đến đám cưới không thành công của tôi và Lạc Vân Dật.

Lạc Vân Dật hơi thất vọng cúi đầu:

“Có lẽ duyên phận chưa đến, hai lần đều không thể tổ chức thành công.”

Người dẫn chương trình đột nhiên chuyển hướng, đưa câu hỏi cho tôi:

“Mèo Thần, có nghĩ rằng duyên phận của hai ngườ đã đến vào lúc này không?”

Tôi không hiểu ý của người dẫn chương trình là gì, đứng sững sờ không biết trả lời thế nào.

Đột nhiên, toàn bộ địa điểm sự kiện bị cắt điện.

Trong chốc lát chìm vào bóng tối,

Tôi sợ hãi hét lên, một bàn tay ấm áp đột nhiên bao lấy tay tôi.

Lạc Vân Dật nhẹ nhàng bên tai tôi: “Đừng sợ, có đây.”

Trái tim tôi hơi ổn định lại, vẫn đập thình thịch không ngừng.

Người dẫn chương trình an ủi khán giả:

“Xin lỗi, cầu dao của chúng tôi bị ngắt, xin mọi người kiên nhẫn chờ hai phút.”

Hai phút sau, sân khấu bỗng nhiên sáng bừng.

Trên sân khấu có thêm hai chiếc máy tính.

Người dẫn chương trình ý đến bàn tay đang nắm chặt của tôi và Lạc Vân Dật.

Cười đi đến trêu chọc: “Xem ra, Vân Dật và Mèo Thần của chúng ta đã dùng hành để chứng minh duyên phận của họ đã đến rồi.”

Tôi vội vàng muốn buông ra, Lạc Vân Dật lại nắm chặt không chịu buông.

Người dẫn chương trình tiếp tục : “Vì duyên phận đã đến, thì chọn ngày không bằng chọn đúng ngày này.”

“Nhóm game 《Vân Mộng Thâm》 của chúng tôi hôm nay cũng mang đến một món quà cho Vân Dật và Mèo Thần.”

“Đùng đùng đùng, mọi người hãy lên màn hình lớn, đó chính là khung cảnh lễ cưới hoàn toàn mới của chúng tôi, và còn là hình ảnh 3D không cần kính nữa đó.”

“Nếu hai vị  đồng ý, có thể tiếp tục hôn lễ dang dở lần trước tại hiện trường của chúng tôi, toàn bộ chi phí sẽ do 《Vân Mộng Thâm》 của chúng tôi tài trợ.”

“Đồng thời, tất cả khán giả có mặt, chỉ cần đăng nhập vào server sinh tử của chúng tôi, tham gia hôn lễ, đều có thể nhận một phần kẹo mừng chứa 999 bạc.”

Cảnh tượng đám cưới rất hoành tráng.

Trong game, tôi mặc phượng quan hà bái ngồi trong kiệu chờ đợi Lạc Vân Dật đến.

Trên kênh thế giới, tràn ngập lời chúc trăm năm hạnh phúc.

Khi diễu hành, người người chen chúc, 《Vân Mộng Tâm》 suýt chút nữa đã sập server.

Đám cưới và hoạt kết thúc cùng lúc.

Sau khi khán giả rời đi, Lạc Vân Dật xin đạo diễn hoạt mượn máy tính thêm một lúc.

Anh ấy bảo tôi đăng nhập tài khoản, muốn đưa tôi đi xem một thứ.

Anh ấy dẫn tôi trở lại thôn tân thủ, nơi chúng tôi đăng nhập lần đầu tiên.

Trong game, ấy quỳ một gối, tặng hoa tươi.

Ngoài màn hình, ấy cũng quỳ xuống, đưa nhẫn:

“Hứa Điềm, em có đồng ý vợ của không?”

Trong game, tôi đã nhận lấy hoa.

Ngoài màn hình, tôi đã đeo nhẫn.

Ngoại truyện 1:

Trong buổi ra mắt sách của tôi, Lạc Vân Dật nhất quyết muốn đi theo.  

Độc giả muốn bắt tay, ấy tiến lên trước nắm chặt tay họ, còn ngoảnh lại rạng rỡ với tôi.  

Độc giả muốn chụp ảnh, ấy nhất định phải chen vào giữa, tự nhận là [mua một tặng một].  

Người quản lý của không nhịn nổi, nhắn tin bắt cấm chụp ảnh và tiếp gần gũi với fan.  

Cuối cùng, tôi đe dọa: “Nếu còn cản trở công việc của em, tối nay chuẩn bị ngủ sofa đi.”

Lúc này mới chịu yên, ngoan ngoãn ngồi chờ tôi tan .  

Vừa hết giờ, lập tức biến thành “vật trang sức biết đi”, dính chặt lấy tôi.  

Trên đường về, liên tục bắt tôi gọi là “bảo bối”.  

Bảo lên xe, :  

“Em phải : ‘Bảo bối mời lên xe’.” 

Tôi nhịn.  

Bảo ăn cơm, :  

“Em phải : ‘Bảo bối mời ăn cơm’.” 

Tôi nhịn.  

Bảo lên game đánh boss, :  

“Em phải : ‘Bảo bối mời lên game’.”  

Tôi nhịn.  

Bảo lên giường ngủ, :  

“Em phải : ‘Bảo bối mời ngủ’.”  

Tôi nhịn… không nhịn nổi nữa.  

Tôi thẳng tay đẩy cùng cái gối ra khỏi cửa:  

“Bảo bối mời ra phòng sách hoặc sofa ngủ nhé.”  

Anh ở ngoài hành lang kêu oan:  

“Vợ ơi, em không nữa rồi à?” 

“Chắc chắn là em không rồi.”

“Anh đúng là Plan B không ai nhớ tới, phím Ctrl bên phải, bánh quy ướt thiu…” 

“Vợ à, cho cơ hội giải thích đi mà…”  

Anh ồn khiến tôi không ngủ , bất đắc dĩ, tôi hé cửa: “3 phút, giải thích.”  

Anh đằng chân lân đằng đầu:  

“Em đi: ‘Bảo bối mời giải thích’.”  

Thấy tôi sắp đóng cửa, cố chèn khe cửa chui vào.  

“Vợ à, khai thật… ghen.”  

“Hôm nay em ký tặng mấy fan nữ, toàn mở đầu bằng ‘bảo bối’.” 

Tôi bật bó tay…  

“Lạc Vân Dật! Cái gì cũng ghen, ngộ độc muối chết đó!!!

Hoàn

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...