7
Chưa đến 8 giờ tối, tôi đã ngồi sẵn trước máy tính.
Để tăng thêm chút không khí “nghi thức” khi xem livestream, tôi còn đặc biệt nấu một nồi lẩu thập cẩm tự chế đồ ăn vặt.
Chỉ có điều mấy cái chân gà gặp chút vấn đề, lúc shop giao đến, tôi phát hiện chúng đã rã đông.
Tôi tìm shop đòi trả hàng, họ bảo đó là hiện tượng bình thường, không ảnh hưởng ăn uống,
nếu có vấn đề gì họ sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi bày biện nguyên liệu nấu lẩu đầy bàn máy tính, rút chai bia lạnh ra.
“Xoẹt!” một tiếng, nốc một hơi. *Đã! Rồi thong thả đăng nhập tài khoản.
Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, tôi chợt thấy avatar của Tùng Bất Tri chớp nháy hai cái rồi vụt tắt.
“Anh ấy vừa online à?”
Chà, chắc chắn là còn giận vì tối qua bị tôi cho leo cây rồi.
Phải nghĩ cách nào đó để dỗ dành mới .
Chưa kịp nghĩ ra chiêu gì thì livestream đã bắt đầu.
Lần này phát sóng trên nền tảng game chính thức, trong game cũng có thể xem .
Lượt xem tăng vùn vụt, mấy lần suýt nữa tôi bị đẩy ra khỏi server.
“ Vân Dật nhà mình đúng là đẹp trai bá cháy!”
Khi về game, ấy thông thạo từng chi tiết, rõ ràng là chơi thật sự.
Các kỹ năng, trang bị đều rõ ràng như kể chuyện nhà.
Không biết tài khoản của ấy ở server nào nhỉ?
“Giá mà cùng server với mình thì tốt biết mấy!”
Biết đâu lần livestream này chọn server là vì mình nên ấy chơi ở đây?
Nếu , rất có thể trước giờ hai đứa đã từng “chạm mặt” rồi.
Nghĩ đến đây, tim tôi bỗng nở hoa.
Nhưng hiện thực thường phũ phàng.
Khả năng lớn hơn là brand hợp tác chọn server này, ấy chỉ theo thôi.
Hơn nữa, livestream kiểu này không thể tiết lộ ID của người chơi ra .
Giấc mơ đẹp này… cứ tạm để đấy đã.
Livestream nửa chừng, không biết có phải do chân gà không tươi hay không, bụng tôi đột nhiên lên cơn đau.
Ngồi bệt trên bồn cầu không sao dậy nổi, người mềm nhũn vì “đi nặng”.
Vật lộn bò sang gõ cửa nhà hàng xóm.
Cuối cùng, may nhờ bác hàng xóm tốt bụng gọi xe cấp cứu giúp.
8
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, đã là trưa ngày hôm sau.
Bác sĩ tôi bị viêm dạ dày ruột cấp tính.
Tôi biết ngay là do mấy cái chân gà kia có vấn đề.
Lúc giao tới thì đá lạnh đã tan hết rồi.
Tôi đi tìm người bán lý luận.
Hắn còn cam đoan chắc nịch là không phải lỗi của hắn, ăn mà bị đau bụng thì hắn đền.
Tôi móc điện thoại ra, định tìm người bán để đòi quyền lợi,
Ai ngờ điện thoại hết pin, đã tắt nguồn.
Kết quả là, vừa mở máy lên, hơn chục tin nhắn ập tới.
Bạn thân Tiểu Tiểu:
【Điềm Điềm, tớ nhớ cậu cũng chơi Vân Mộng Thâm đúng không? Cậu ở server Xả Thân Quên Mình phải không?】
【!!!】
【Cậu đoán xem nào, Vân Dật cũng ở server này đấy.】
【Điềm Điềm, tớ vừa thấy cậu thoát khỏi phòng livestream, có việc gấp gì à?】
【Xong việc thì nhớ nhắn lại cho tớ nhé!】
Bên kia, Tùng Bất Tri:
【Hôm nay em không online, đồ lừa đảo.】
【Không phải em Lạc Vân Dật là idol em thích nhất sao?】
【Anh đã đặt trước buổi lễ kết hôn, sắp bắt đầu rồi.】
【Tới nhanh.】
【Đừng là bùng hai lần luôn nhé, đến tin nhắn cũng không dám trả lời.】
【Em không sao chứ? Thấy tin thì nhớ gọi lại cho .】
【Anh tha thứ cho em rồi.】
【Em có muốn đoán thử là ai không?】
【Anh chính là Lạc Vân Dật đây.】
Điện thoại của tôi “bốp” một tiếng rơi xuống đất.
Trời ơi, rốt cuộc là tôi đã bỏ lỡ những gì chứ…
9
Nhờ Tiểu Tiểu, tôi mới biết rằng, khi tôi hôn mê, Lạc Vân Dật đã lên tàu Tùng Bất Tri, đến hiện trường của đám cưới xa hoa đã chuẩn bị sẵn, để dành cho hiệp lữ của ấy – tức là tôi – một bất ngờ.
Kết quả là lúc đó tôi đã “thoát game”.
Lạc Vân Dật một mình chờ đợi tại hiện trường suốt nửa tiếng đồng hồ.
Giờ thì ấy đã đứng đầu bảng hot search rồi.
#Lạc Vân Dật bị bỏ rơi trong hôn lễ
#Lạc Vân Dật si
#Lạc Vân Dật thật là thảm
Nhìn thấy hot search, đầu óc tôi nhất thời bị đình chỉ, cảm thấy bản thân đã một việc thật ngốc nghếch.
Tôi không biết phải đối mặt với Lạc Vân Dật thế nào, nên trực tiếp chặn ấy luôn.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn mất trí, sau khi biết thân phận của ấy, tôi thực sự không biết phải tương tác với ấy ra sao.
Mặt khác, với tư cách là fan đầu và có liên hệ riêng tư với chính chủ, nếu chuyện này bị lộ ra, chắc chắn sẽ không tốt cho hình tượng của Lạc Vân Dật.
10
Cứ ngỡ vở kịch này sẽ dừng lại ở đây.
Nào ngờ, nửa tháng sau, người đại diện nhận cho tôi một chương trình tạp kỹ.
Tôi nũng với người đại diện:
“Không đi không chị, em là người hướng nội, sợ xã giao lắm.”
Người đại diện lườm tôi một cái:
“Cuốn sách mới của em có muốn bán chạy không hả, công ty vất vả lắm mới giành cơ hội lộ diện cho em đó.”
Chị ấy đi đến vỗ vai tôi, với giọng điệu chân thành:
“Cố gắng thể hiện tốt vào, không chỉ kiếm thêm một khoản tiền từ chương trình tạp kỹ mà còn tăng độ phủ sóng cho cuốn sách mới nữa.”
“Tiền chữa bách bệnh, kể cả sợ xã giao.”
“Hơn nữa, chương trình tạp kỹ này có rất nhiều fan đã chỉ đích danh muốn em tham gia đó.”
Trời ơi, không hiểu sao tôi là một họa sĩ mà lại có nhiều fan như .
Lại còn bị réo tên nhiệt đi tham gia chương trình tạp kỹ nữa chứ!
Mà, đáng sợ hơn nữa là, khi tham gia chương trình tạp kỹ tôi mới phát hiện ra —
Lạc Vân Dật cũng có mặt.
Tôi lập tức muốn bỏ chạy, bị người đại diện túm chặt:
“Tiền bồi thường hợp đồng 80 vạn, em trả không nổi đâu.”
Chị ấy liếc Lạc Vân Dật, bật :
“Em bỏ chạy vì Lạc Vân Dật à?”
“Đây là phúc lợi mà công ty đặc biệt dành cho em đó, biết em là fan của cậu ấy mà.”
“Em vui đến ngây người rồi à?”
Tôi: …
Tôi đúng là ngây người rồi, sợ đến ngây người.
Nếu như Lạc Vân Dật biết tôi chính là Hứa Điềm — cái người đã cho ấy leo cây hai lần, còn xóa số rồi chặn ấy trong game nữa thì tôi tiêu đời rồi.
Anh ấy đã canh cánh trong lòng rất lâu, nghe Tiểu Tiểu mấy lần hoạt ấy đều nhắc đến cái người chơi game đã bỏ trốn hôn lễ kia, mỗi lần nhắc đến đều nghiến răng nghiến lợi.
Giờ thì, chạy không thoát rồi.
Tôi vội vàng chạy đi thương lượng với tổ chương trình, xem có thể không tiết lộ tên thật của tôi không.
May mắn là tổ chương trình rất thông cảm và thấu hiểu.
Hôm nay thân phận của tôi chính là họa sĩ [Linh Đinh Tạ Đản Khứ Mại Manh]. Không phải Hứa Điềm — chơi game của Lạc Vân Dật.
Khoảnh khắc này, tôi chợt nhận ra lợi ích của việc có nhiều tài khoản ảo.
Tại trường quay, tôi co rúm như một con chim cút trốn trong góc, cố gắng hết sức để giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ cầu mong Lạc Vân Dật đừng bao giờ phát hiện ra tôi.
Nguyên tắc của tôi hôm nay là:
Chỉ cần không ai hỏi tôi, tuyệt đối không lên tiếng.
Khi đang nghỉ giữa giờ ghi hình, ca sĩ Lục Tự ở phòng trang điểm bên cạnh đột nhiên gõ cửa phòng tôi.
Không may là trợ lý và chị chuyên viên trang điểm của tôi vừa mới ra ngoài.
Lục Tự là ca sĩ tân binh hàng đầu, rất nổi tiếng.
Nhưng mà, tôi và ta đâu có quen biết gì đâu?
Tôi hơi tò mò hé một khe cửa nhỏ liền thấy ta đang cầm một chai siro.
Anh ta muốn vào trong chuyện, tôi từ chối.
Vốn dĩ đã có rất nhiều chuyện lộn xộn rồi, nếu không may bị chụp ảnh, lan truyền những tin đồn kỳ lạ, thêm những rắc rối không cần thiết.
Nhưng ta vẫn nhất quyết muốn vào, cố gắng chen nửa người vào, đưa chai siro qua:
“Mèo Thần tiểu muội, vừa để ý thấy em ghi hình nãy giờ không nhiều.”
“Một vài câu ít ỏi cũng với giọng kẹp chặt, là đau họng phải không?”
“Chai siro này rất hiệu nghiệm, đưa cho em.”
Thì ra là đưa siro cho tôi, đúng là tôi đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Nhưng giọng tôi không có vấn đề gì cả, tôi cố ý kẹp giọng.
Vì Lạc Vân Dật biết giọng của tôi, tôi sợ bị nhận ra.
Tôi cảm ơn ý tốt của Lục Tự, với ta là không cần siro nữa, tôi nghỉ một lát là .
Nhưng ta đột nhiên tức giận:
“Mèo Thần tiểu muội, em không nhận tức là không nể mặt đó.”
Nói xong ta liền cố gắng nhét chai siro cho tôi.
Tôi từ chối không , đành bất đắc dĩ nhận lấy, lần nữa cảm ơn rồi tiễn khách.
Nhưng Lục Tự dường như không có ý định rời đi.
Anh ta dựa vào cửa, nhướn mày, chỉ thiếu điều huýt sáo nữa thôi:
“Mèo Thần tiểu muội, đã tặng em đồ tốt như mà không mời vào uống một chén trà à.”
“Như , có phải hơi bất lịch sự không?”
Tôi xin lỗi, giải thích rằng người đại diện và trợ lý của tôi đều không có ở đây, không tiện lắm.
Nhưng không ngờ, Lục Tự lại :
“Anh biết chứ, họ ở đây vướng víu lắm, cố ý chọn lúc họ không có ở đây mới đến mà.”
Nói xong, ta liền mạnh tay đẩy cửa xông vào và còn đặt tay lên eo tôi.
Tôi sợ hãi hét lớn, thấy những người ở phòng trang điểm khác bị tiếng hét của tôi kinh , Lục Tự lúc này mới buông tay.
Trước khi rời đi ta còn lời đe dọa với tôi:
“Cái đồ không biết điều, bao nhiêu người giành giật muốn lên giường với Lục đây còn không có cơ hội.”
“Đã cho thể diện mà không biết giữ.”
“Chọc giận tôi, coi như xong rồi.”
11
Trong buổi ghi hình tiếp theo, ai cũng thấy rõ Lục Tự liên tục tìm cách chọc tôi.
Ở phần trò chơi “Bạn đoán tôi vẽ”, tôi và đồng đội không có sự ăn ý lắm.
Anh ta liền bên cạnh buông lời châm chọc: “Hừ, cứ khoe là thiếu nữ thiên tài họa sĩ truyện tranh, tôi thấy cũng bình thường, vẽ như cục phân ấy.”
Khi ta lần thứ năm gọi tôi phát biểu,
“Mèo Thần tiểu muội sao không gì , có tâm sự gì sao?”
“Hay là giọng quá khó nghe, không sao đâu, chúng tôi sẽ không em đâu.”
Tôi tức đến run người, lại không tiện phản bác.
Đang định nuốt giận vào trong thì Lạc Vân Dật đột nhiên bước ra, đứng chắn trước mặt tôi, thay tôi đáp trả lại: “Liên quan gì đến cậu, ấy muốn hay không là việc của ấy.”
“Cậu điếc à, không nghe thấy ấy đang khó chịu ở cổ họng sao?”
Lục Tự liền hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy ta cố giọng thế thôi, để quyến rũ đàn ông.”
Anh ta liếc Lạc Vân Dật, “Xem ra là quyến rũ thành công rồi.”
Diễn viên Tiểu Bạch Hoa Trần Du bên cạnh cũng đứng ra bảo vệ tôi, không hề nhượng bộ:
“Sao, ca sĩ Lục Tự, bị quyến rũ rồi à?”
Thấy càng lúc càng nhiều người đứng ra bênh vực tôi, ta mới chịu xin lỗi.
Đến nửa sau buổi ghi hình, tôi tưởng rằng cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Nhưng lại xảy ra chuyện ở phần trò chơi cần ghép đôi.
Đây là trò chơi thử thách độ ăn ý, mọi người đều tìm quen để ghép đội.
Tôi bị lẻ.
Tôi là họa sĩ, không phải người trong giới giải trí, còn hầu hết khách mời lần này đều là diễn viên hoặc ca sĩ.
Tôi hầu như không quen biết ai.
Người duy nhất có chút quen biết, lại là cư dân mạng mà tôi đã phật ý – Lạc Vân Dật.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, đang lúc tôi lo lắng về việc tìm đồng đội thì Lục Tự lại ngầm sai một người ca sĩ đứng ra chế giễu tôi: “Mèo Thần tiểu muội, không có ai nhận à?”
(*Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí là phước lành không đến nhiều lần, tai họa thì đến một lần rồi lại đến thêm lần nữa.)
Tôi sốt ruột đứng ngồi không yên, mọi người đã ghép đội xong.
Hiện tại, hình như chỉ còn lại mỗi Lạc Vân Dật.
Nhưng, ấy…
Đang lúc tôi còn đang vắt óc nghĩ xem phải mở lời thế nào,
Lạc Vân Dật đã đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng :
“Ai thế, tôi và ấy một đội.”
Tên ca sĩ kia mặt mày kinh ngạc: “Dật ca, ấy là hố đen trong trò chơi mà.”
“Hai người không quen biết, không có ăn ý nhất định sẽ thua, cần gì phải thế.”
Lạc Vân Dật khẽ nhếch môi một cách đầy ẩn ý: “Ai , ai bảo chúng tôi không quen biết.”
Bình luận lập tức nổ tung:
[Trời ơi trời ơi, ấy quen Moe- thần]
[Lạc Vân Dật không xem tranh 18+ của Mèo Thần vẽ về ấy đấy chứ?]
[Vân Dật kín tiếng thế, chắc chắn từng search tên ấy rồi, có xem cũng không lạ!]
[Tôi thay Mèo Thần thấy ngại rồi này…]
Lạc Vân Dật bắt tay quen, giọng điệu nhấn mạnh:
“Chào em, *game thủ*… Mong hợp tác tốt.”
Cứu tôi với, ấy còn đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ **”game thủ”** kia kìa!
Muốn chạy trốn, không thể…
12
Tổ đạo diễn đã cho bọn tôi mười phút để trao đổi trước.
Tôi và Lạc Vân Dật ngồi trong một căn phòng đen nhỏ, to mắt nhau.
Cả hai đều im lặng không gì.
Cuối cùng, vẫn là Lạc Vân Dật vỡ bầu không khí:
“Vì sao em xóa WeChat của ?”
Tôi giả ngu:
“Uy hiếp gì cơ, em đâu có uy hiếp gì đâu.”
Lạc Vân Dật nghiến răng lặp lại: “Không phải uy hiếp, là WeChat!”
Tôi tiếp tục giả vờ:
“À, WeChat à, em đâu có dùng cái đó, em không chơi mấy cái đó đâu.”
Lạc Vân Dật ôm trán:
“Vậy em liên hệ với tổ chương trình kiểu gì? Đừng là dùng bồ câu đưa thư nha.”
Tôi gật đầu, “Đúng rồi đúng rồi, sao biết hay .”
“Tổ chương trình liên hệ với quản lý của em trước, rồi quản lý gửi thư báo cho em đó.”
Lạc Vân Dật thấy tôi sống chết cũng không chịu thừa nhận, liền đổi chủ đề:
“Nghe em từng vẽ tranh 18+ của hả?”
Tôi liền lắc đầu lia lịa, nặn ra một nụ còn khó coi hơn khóc:
“Không thể nào đâu, em đâu dám, chắc là fan não tàn nào thích quá mượn tên em để chuyện đó thôi.”
Khóe môi Lạc Vân Dật khẽ cong lên: “Nhưng thấy có fan so sánh rồi, rất giống phong cách vẽ của em.”
Tôi thầm than “xong đời rồi”.
Chi bằng cứ tiếp tục hỏi vụ em xóa WeChat của còn hơn.
Đồ đàn ông đáng ghét, cái gì cũng đi coi thì chỉ rước họa vào thân thôi!
May mà lúc đó, tiếng đếm ngược của tổ chương trình đã cứu mạng tôi kịp thời.
Bạn thấy sao?