Từ Anh Mà Kết [...] – Chương 9

9

Đoàn Hạ Triều thạo việc đến mức khiến tôi bất ngờ: đeo tạp dề, nhặt rau, cắt rau, nóng chảo, đổ dầu – mọi thứ đều thành thục và liền mạch. 

“Đưa thịt qua đây.” Anh

Tôi bừng tỉnh: 

“À! Được ngay!” 

Đây là lần đầu tiên tôi giúp người khác nấu ăn. Cảm giác thật tuyệt, chỉ cần đứng đây theo lời là đủ. 

Không lâu sau, các món nóng hổi dọn lên bàn. 

Đây có lẽ là bữa ăn đầu tiên mà tôi và Đoàn Hạ Triều ngồi chung một bàn. 

Tôi cầm ly trà, giơ lên

“Bác sĩ Đoàn, cảm ơn đã giúp em trong thời gian qua.” 

Đoàn Hạ Triều ngồi đối diện, nhướng mày: 

“Không có gì.” 

Không khí rơi vào khoảng im lặng lúng túng. 

Tôi cúi đầu ăn tiếp, đột nhiên gắp cho tôi một miếng sườn, rồi hỏi: 

“Cuối tuần có kế hoạch gì chưa?” 

Tôi lắc đầu. Gần đây tôi có một dự án đang , đã thức đêm mấy ngày để hoàn thành, cuối tuần hiếm lắm mới rảnh. 

Đoàn Hạ Triều

“Muốn đi đâu chơi không?” 

“Đi công viên giải trí.” 

Nói xong, tôi chờ xem phản ứng của . Dù sao, trong mắt Hạo Tử Ngọc, đây là nơi chỉ dành cho con nít, hoàn toàn lãng phí thời gian. 

Lần trước chỉ vì tôi muốn xem pháo hoa, ta đã càu nhàu với tôi rất lâu. 

Thật lòng mà , tôi không chắc Đoàn Hạ Triều có thích những nơi như hay không. 

“Được, tôi sẽ mua vé.” 

Thế rồi, đến thứ Bảy, tôi thực sự đứng trước cổng công viên giải trí. 

Đoàn Hạ Triều mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái. Đi chưa bao lâu, tay đã cầm thêm mấy quả bóng bay. 

Anh chiếc bờm hình StellaLou trên đầu một người gần đó, hỏi tôi: 

“Em có muốn không?” 

Tôi hơi do dự, rồi gật đầu: 

“Muốn.” 

Đoàn Hạ Triều , mua một chiếc và tự tay đội lên đầu tôi: 

“Hợp với em lắm.” 

Hôm nay không đông người, nên không cần phải xếp hàng lâu. Tôi kéo chạy khắp công viên, chơi đến quên cả thời gian. 

Đã rất lâu rồi tôi mới có cảm giác này. 

Tôi chỉ tay về phía tàu lượn siêu tốc: 

“Chúng ta đi cái đó nhé?” 

Quay đầu lại, tôi thấy Đoàn Hạ Triều vừa tắt điện thoại, thở dài, ánh mắt đầy vẻ áy náy: 

“Tân Nghiên, tôi phải quay về bệnh viện.” 

Tôi khựng lại, tay dần buông xuống, gãi gãi tóc: 

“À… rồi… Anh, cứ đi việc đi.” 

Nhiều năm qua, tôi đã quá quen với cảnh tượng này. 

Nhưng Đoàn Hạ Triều đột nhiên bước tới, xoa đầu tôi: 

“Nhớ nhà hàng tôi vừa chỉ không?” 

“Nhớ.” 

“Đói thì vào đó ăn.” 

Tôi chớp mắt, đáp: 

“Em biết rồi mà—” 

“Không đến chỗ nào có nhiều nước, dễ cảm lạnh.” 

“Vâng…” 

“Nhớ giữ chặt đồ có giá trị. Nếu gặp rắc rối thì tìm cảnh sát.” 

Tôi gật đầu, nghiêm túc

“Bác sĩ Đoàn, em là người trưởng thành, không có vấn đề gì đâu.” 

Đoàn Hạ Triều dường như muốn gì đó, rồi lại thôi. 

Tôi bật , và hỏi: 

“Bác sĩ Đoàn còn chỉ dẫn gì nữa không?” 

Anh liếc đồng hồ, rồi bất ngờ nắm lấy tay tôi: 

“Em có ngại nếu thêm một người trai không?” 

Anh câu này với một giọng gấp gáp, như thể chỉ cần chậm một giây thôi tôi sẽ chạy mất. 

Mặt tôi đột nhiên nóng bừng lên, lắp bắp: 

“Không… không… không ngại…” 

Đoàn Hạ Triều khẽ

“Không vội, chờ tôi về rồi tiếp.” 

Cả buổi chiều, tôi ngồi trong nhà hàng. 

Tâm hồn như treo lơ lửng. 

Giữa lúc đó, Hạo Tử Ngọc gọi điện cho tôi. 

Tôi tắt máy ba lần, không , cuối cùng đành bực bội nghe máy. 

Ngay lập tức, giọng của ta vang lên: 

“Tân Nghiên, em chuyển nhà rồi à?” 

“Đúng .” 

“Chuyển đi đâu? Anh đến tìm em.” 

Tôi ngừng lại một chút, rồi hỏi: 

“Anh tìm tôi gì?” 

Hạo Tử Ngọc bất ngờ :

“Tân Nghiên, em không thực sự nghĩ rằng Đoàn Hạ Triều thích em đấy chứ? Tại sao chứ? Em có điểm gì khiến ta thích? Hai người mới quen vài ngày, hoàn toàn chưa hiểu gì về nhau. Còn , quen em nhiều năm rồi, Tân Nghiên. Em đơn thuần, tốt bụng, dễ bị lừa. Nếu không có bảo vệ em suốt thời gian qua, em đã chịu khổ nhiều rồi.” 

Giọng ta nhẹ nhàng, lại có sức ép lớn. 

“… Ngay cả khi ta nhất thời thích em, em có chắc ta sẽ luôn thích em, kết hôn với em không? Đừng ngây thơ nữa, Tân Nghiên. Đến tìm đi. Hiện giờ bố mẹ đang ở nhà, sẽ dẫn em gặp họ, và cho em một lời hứa. Chúng ta kết hôn.” 

Nghe xong, tôi hít sâu một hơi, rồi

“Di chúc đọc xong chưa?” 

Đầu dây bên kia phát ra tiếng như ta nghẹn họng, tôi đã nhanh chóng cúp máy và chặn mọi liên lạc từ ta. 

Hạo Tử Ngọc luôn dùng cách này để hạ thấp tôi, chèn ép tôi, và giờ đây tôi mới nhận ra, tất cả đều là cách ta kiểm soát tôi. 

Tôi nghĩ, mình không cần phải chờ đợi pháo hoa của đêm khuya nữa. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...