Từ Anh Mà Kết [...] – Chương 7

7

Cả đời này tôi chỉ chửi đúng một lần “đồ ngu,” mà lại bị nghe thấy. 

Anh vỗ nhẹ đầu tôi: 

“Tối nay ngủ ở đây đi, tôi qua phòng bên cạnh.” 

Tôi vốn có sức khỏe tốt, sáng hôm sau đã khỏe lại, chạy nhảy vui vẻ. 

Do tối qua Đoàn Hạ Triều phải thêm giờ, hôm nay bệnh viện cho nghỉ. 

Khi tôi bước ra khỏi phòng , rất nhiều bác sĩ và y tá tôi bằng ánh mắt đầy ý

Mãi đến nhiều năm sau, khi tôi và Đoàn Hạ Triều kết hôn, họ mới kể rằng trong khoa có người cá cược xem có kết hôn trước tuổi 30 không. 

Những người với tôi hôm đó chính là nhóm đặt cược rằng sẽ kết hôn, và họ đã thắng một bữa buffet hải sản sang trọng. 

Tất nhiên, đó là chuyện về sau. 

Khi lại thẻ SIM, nhân viên hỏi tôi có muốn khôi phục lại thẻ cũ không. Tôi nghĩ một lúc, quá nhiều tài khoản vẫn còn liên kết với số cũ, nên gật đầu đồng ý. 

“Thưa , gói cước nhân này không còn hợp lý lắm, có thể cân nhắc nâng cấp.” 

Trên đường đến đây, tôi đã giải thích với Đoàn Hạ Triều. Dù gì đi nữa, tôi cũng đã thầm thương và công khai Hạo Tử Ngọc suốt 5 năm, cho đến tối qua mới quyết định rời khỏi mớ bòng bong đó. Nếu có để ý, tôi cũng có thể hiểu

Đoàn Hạ Triều thản nhiên hỏi nhân viên: 

“Có thể đổi ràng buộc không?” 

Nhân viên ngơ ngác: 

“Ý là đổi ràng buộc gì ạ?” 

“Đổi trai.” 

Biểu cảm của nhân viên chắc là kiểu: chưa từng nghe cầu nào lạ lùng như

Nửa tiếng sau, tôi và Đoàn Hạ Triều bước ra khỏi trung tâm dịch vụ. 

Anh cúi đầu, thao tác gì đó trên màn hình điện thoại. 

Tôi tò mò ghé lại hỏi: 

“Bác sĩ Đoàn, đang ?” 

“Đặt phím tắt. Tiện thể, ghi nhớ số điện thoại của em luôn.” 

Tự nhiên tôi thấy mình thật kém cỏi. Hành của giống như cậu học sinh giỏi trong lớp, không chỉ học tốt mà còn chăm chỉ hơn người khác. 

Tôi cũng lấy điện thoại ra, bắt chước theo. 

Đoàn Hạ Triều bật

“Đừng căng thẳng thế, cứ thoải mái đi.” 

Căng thẳng c.h.ế.t ấy chứ! 

Anh đưa tôi về tận dưới chung cư, rồi đưa túi đồ và hộp cơm trứng chiên cho tôi: 

“Về nhà nghỉ ngơi đi. Có việc gì thì gọi cho tôi. Trước khi vào ca mổ tôi sẽ báo cho em, nếu trả lời tin nhắn chậm, đừng nghĩ nhiều nhé.” 

Chưa từng có ai chuyện với tôi một cách kiên nhẫn và chu đáo đến thế. Có lẽ đây chính là thứ mà tôi gọi là “cảm giác an toàn.” 

Tim tôi đập loạn cả nhịp. Tôi gật đầu, ngượng ngùng đáp: 

“Vâng.” 

Đoàn Hạ Triều tôi lên lầu rồi mới rời đi. 

Tôi vui vẻ bước ra khỏi thang máy. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Hạo Tử Ngọc dựa vào tường, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên. 

Trông ta tiều tụy, quầng mắt thâm đen rõ rệt: 

“Tân Nghiên, em về rồi.” 

Tôi lạnh lùng quay đầu, định trở lại thang máy. 

Hạo Tử Ngọc vội chạy tới, chặn cửa thang máy: 

“Tân Nghiên, đừng giận nữa. Chúng ta lành đi.” 

“Tôi giận à? Tôi có lý do gì để giận? Anh đã gì có lỗi với tôi sao?” 

Tôi thẳng vào mắt ta, buộc phải tự mình thừa nhận rằng đã phản bội tôi, và thậm chí còn ngang nhiên chế nhạo, bôi nhọ tôi trước mặt bè của mình. 

Hạo Tử Ngọc hít sâu một hơi: 

“Xin lỗi… Anh… không nên đặt phần cơm trưa rẻ nhất cho em.” 

Tôi lập tức nhớ đến tấm thiệp ghi rõ các gói A, B, C, và cơn giận bùng nổ ngay tức khắc. Anh ta thật sự đã chuyện đó! 

Và đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhất trong tất cả những gì ta đã tổn thương tôi! 

“Hạo Tử Ngọc, bị bệnh à!” 

Tôi đẩy ta ra, nhanh chóng ấn nút thang máy. Nhưng Hạo Tử Ngọc vẫn chen vào

Tôi giận dữ bước ra tới cổng khu dân cư, nơi đông người nhất, rồi đột ngột dừng lại, quay về phía ta đang đuổi theo, túm lấy túi xách và điên cuồng đập vào người ta. 

“Đồ thần kinh! Không biết xấu hổ! Đồ cặn bã! Sao dám đến tìm tôi?” 

Hạo Tử Ngọc bị tôi đánh đến ngơ ngác, sau đó cũng nổi giận, siết chặt lấy túi của tôi: 

“Châu Tân Nghiên, đã cho em cơ hội xuống thang rồi, đừng không biết điều!” 

“Tôi cần cho cơ hội à? Bà đây! Tự! Mình! Xuống!” 

Xung quanh là hàng xóm láng giềng quen biết, họ thấy tôi ầm lên thì lập tức tới can ngăn. 

“Chàng trai, tôi cảnh cáo cậu, không tay chân! Thả ra!” 

“Còn như nữa là tôi báo cảnh sát đấy!” 

Hạo Tử Ngọc nghiến răng, mặt mày méo mó: 

“Tôi là trai ấy, mọi người đừng xen vào!” 

“Anh là trai của ai?” 

Một giọng nhẹ nhàng vang lên từ phía sau đám đông, dễ dàng khiến tất cả im lặng. 

Một bàn tay xuyên qua đám người, kéo tôi về phía sau. Lưng tôi dựa vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc. 

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Đoàn Hạ Triều đã quay lại. Anh bình tĩnh

“Tôi mới là trai ấy.” 

Cả đời tôi chưa từng nghĩ cảnh tượng hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ sẽ xảy ra ngay trong khu dân cư, nơi mà người ta thường thích nhảy múa quảng trường hay chơi cờ tướng hơn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...