Từ Anh Mà Kết [...] – Chương 6

6

Khoa ngoại thần kinh. 

Bên cạnh phòng nghỉ của bác sĩ có một căn phòng nhỏ, trên cửa dán nhãn: “Đoàn Hạ Triều”. 

Anh mở cửa một cách thành thạo, rồi đẩy tôi vào trong: 

“Anh vừa hỏi rồi, lão Đoàn vẫn đang trên bàn mổ. Lát nữa xong việc sẽ tới tìm em.” 

Phòng nghỉ của Đoàn Hạ Triều rất sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. 

Giường dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp. 

Trên bàn có một chiếc đồng hồ, còn trên lưng ghế là chiếc áo khoác mà ấy mặc hôm nay. 

Chung Ngữ nhiệt trải chăn ra cho tôi: 

“Cứ nằm thoải mái đi.” 

Lúc đầu tôi cẩn thận ngồi ở mép giường, bệnh khiến tôi dần dần rúc sâu vào trong chăn. 

Chăn gối có mùi giống hệt mùi trên người Đoàn Hạ Triều. 

Là mùi thơm mát của dầu gội. 

Tôi mở điện thoại, thử kết nối với một mạng WiFi bất kỳ, không ngờ lại kết nối

Ngay lập tức, WeChat nổ tung với hơn 99+ tin nhắn. 

Một nửa là của Hạo Tử Ngọc, hỏi tôi đang ở đâu. Tôi lướt qua, không buồn xem kỹ. 

Kéo xuống dưới là tin nhắn của thân: 

“Châu Tân Nghiên cậu ghê gớm thật đấy, nhanh như đã cưa đổ nam thần rồi! Nhớ khao mình ăn một bữa nhé!” 

Tiếp nữa là tin nhắn của mẹ, thời gian chỉ cách vài phút trước. Bây giờ đã là 2 giờ sáng. 

Tôi mím môi, nhấn gọi một cuộc thoại. 

“Ơn trời, Tân Nghiên, con đi đâu ? Mẹ với bố con lo muốn chết!” 

Mũi tôi cay xè, vốn định kìm nén, khi nghe giọng mẹ, mọi uất ức dồn nén lâu nay như vỡ òa, tôi bật khóc: 

“Mẹ ơi…” 

Bên kia lặng đi một lúc, rồi bố giành lấy điện thoại, lớn: 

“Sao thế? Ai bắt nạt con? Bố mua vé liền, mấy tiếng nữa là tới!” 

Nước mắt tôi chảy ròng ròng, không khác gì không phải tiền. Tôi vừa nức nở vừa

“Không có gì đâu… Con chỉ… tự dưng nhớ bố mẹ thôi.” 

Mẹ nghe xong ngớ người, thở phào nhẹ nhõm: 

“Làm mẹ sợ muốn chết! Con ở ngoài một mình, phải ý sức khỏe đấy… Nếu không chịu nổi thì về đi, bố con lấy tiền hưu nuôi con.” 

Tôi bật , đến mức sổ cả mũi. 

Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. 

Tôi nước mắt nước mũi đầy mặt, ngẩng lên thẳng vào mắt Đoàn Hạ Triều. 

Anh mặc đồ phẫu thuật bên trong, khoác áo blouse trắng bên ngoài, dáng người cao lớn toát lên khí chất cấm dục của một nam thần. 

Đoàn Hạ Triều ngẩn ra vài giây, sau đó quay lại đóng cửa, rồi bước đến bên tôi một cách tự nhiên, đưa tay đặt lên trán tôi, hỏi: 

“Sao lại khóc?” 

Tôi sững sờ, đúng lúc điện thoại vang lên một tiếng “đinh,” cuộc gọi vừa kết thúc. 

Ngay giây tiếp theo, một cầu gọi video hiện lên trên màn hình. 

Tôi hoảng hốt. Nếu để bố mẹ biết tôi không ở nhà mà còn đang ở cùng một người đàn ông, chắc chắn họ sẽ lập tức bay đến ngay trong đêm. 

“Sao ?” Đoàn Hạ Triều hỏi. 

“Bố mẹ tôi…” 

“Nghe máy đi. Để tôi .” 

Đoàn Hạ Triều hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm đang cận kề, bình thản mở nhiệt kế và đưa vào miệng tôi. 

Thế là trong cuộc gọi video tiếp theo, hình ảnh của bố mẹ tôi ngay lập tức trở thành một bức tranh đầy sống , chỉ có mình Đoàn Hạ Triều đang chuyện. 

“Chú ạ, ạ, cháu đang theo đuổi Tân Nghiên.” 

“…Hôm nay cháu có ca phẫu thuật, ấy đến thăm cháu.” 

“…Đúng rồi, phòng nghỉ của chúng cháu phân biệt nam nữ.” 

“…Vâng, không ngủ chung đâu ạ. Cháu vừa mổ xong, qua đây xem ấy thế nào.” 

Cuộc gọi video kết thúc với gương mặt rạng rỡ của bố mẹ tôi, hai người đến mức khóe miệng gần như chạm tai, chắc đang mơ về việc sớm bế cháu rồi. 

Tôi còn chưa kịp định thần thì Đoàn Hạ Triều đã

“Há miệng.” 

Anh rút nhiệt kế ra, một lát rồi

“Bị sốt rồi, chưa uống nước đúng không?” 

Tôi ấp úng đáp: 

“Quên mất…” 

Bị Hạo Tử Ngọc phiền, tôi đâu còn nhớ gì nữa. 

Đoàn Hạ Triều thở dài: 

“Ngủ sớm đi. Mai tôi đưa đi lại thẻ SIM.” 

Tôi trợn tròn mắt: 

“À… không cần đâu… Tôi tự đi mà—” 

“Châu Tân Nghiên.” 

Đoàn Hạ Triều đột nhiên tôi với vẻ mặt nghiêm túc, giọng cũng rất đỗi chân thành:

“Có lẽ khi nãy tôi , chưa nghe rõ.” 

Từ nhỏ tôi đã sợ bị bác sĩ mắng, giờ vẻ mặt nghiêm nghị của , tôi lập tức cứng đờ người. 

Đoàn Hạ Triều

“Tôi vừa với thím rằng, tôi đang theo đuổi . Vì , hãy cho tôi một cơ hội.” 

BÙM! 

Trong đầu tôi như có pháo hoa rực rỡ bùng nổ. 

Hóa ra không chỉ để đối phó với bố mẹ tôi, mà thực sự nghiêm túc. 

Trong gương, mặt tôi đỏ bừng. Lắp bắp mãi mới

“Anh… thích tôi ở điểm nào ?” 

“Hiền lành, ngoan ngoãn, xinh đẹp, biết quan tâm, như tính không?” Anh ngừng lại một chút, rồi mỉm bổ sung: 

“Dù sao, lúc chửi người cũng rất dễ thương.” 

… 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...