Từ Anh Mà Kết [...] – Chương 5

5

Đoàn Hạ Triều dẫn tôi đến một góc yên tĩnh, tìm một giường trống cho tôi nằm xuống. Cơ thể cao lớn của ngồi co lại trong không gian chật hẹp, khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút. 

Tôi

“Bác sĩ Đoàn, cứ đi việc đi, tôi đỡ hơn rồi.” 

Tôi sợ Hạo Tử Ngọc và Trần Kỳ vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà tiếp tục phiền

Đoàn Hạ Triều nhận một cuộc điện thoại, rồi đột nhiên bước ra ngoài. 

Tôi nghĩ đã rời đi, không ngờ quay lại, đưa cho tôi một túi đồ ấm áp. 

“Cháo kê này vẫn còn nóng, lát nữa ăn đi. Nước cũng là nước ấm, nhớ uống thuốc, trong túi có khăn giấy.” 

Anh ngừng lại một chút, như vẫn không yên tâm, rồi gọi đồng nghiệp của mình: 

“Giúp tôi chăm sóc ấy một chút, điện thoại của ấy hỏng, có việc gì cứ liên lạc với tôi.” 

Vị bác sĩ cao ráo kia vui vẻ đồng ý: 

“Người của cậu, tôi đảm bảo chăm sóc kỹ càng.” 

Nói xong, ta nhướng mày tôi: 

“Tôi là Chung Ngữ, có gì cứ tìm đây nhé.” 

Đoàn Hạ Triều liếc ta một cái cảnh cáo, Chung Ngữ lập tức im lặng. 

Sau đó, Đoàn Hạ Triều bước nhanh rời đi, chắc hẳn là có việc gấp thật. 

Chung Ngữ tối nay không bận rộn lắm. 

Anh ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò: 

“Cô Trần Kỳ đó quen và lão Đoàn à?” 

Tôi nhấp từng ngụm cháo kê, chớp mắt

“Cô ta biết tôi, không quen bác sĩ Đoàn.” 

Chung Ngữ “ồ” một tiếng: 

“Thế mà tôi thấy ta lại chặn lão Đoàn, đòi ấy khâu vết thương cho mình.” 

Trong lòng tôi bốc lên một ngọn lửa giận. Nói trắng ra, Đoàn Hạ Triều có công việc của mình, vừa nãy giúp đỡ cũng là vì nể mặt Chung Ngữ. Vậy mà Trần Kỳ lại tranh thủ quen. 

Tôi và Đoàn Hạ Triều chỉ vừa mới quen, đã cho ấy phiền toái như , thật sự rất áy náy. 

Chung Ngữ thấy sắc mặt tôi không tốt, tưởng tôi đang ghen, liền

“Đừng để bụng. Anh Đoàn nhà là cây sắt ngàn năm không nở hoa, từ chối thẳng luôn rồi.” 

Sau đó thì thầm: 

“Anh Đoàn bảo uống rượu, tay run nên không khâu .” 

Tôi nuốt cháo kê, nghi hoặc

“Anh ấy… hình như không uống rượu…” 

Chung Ngữ lại “ồ” một tiếng: 

“Nói nghe cứ như thật ấy. Còn nào là Jägerbomb, tôi còn chưa từng thử nữa…” 

Tôi khựng lại, đột nhiên bị sặc, ho dữ dội. 

Là tôi uống, ấy không uống… 

ấy đã hôn tôi. 

Chung Ngữ bật

“Đã bảo phải nhai kỹ nuốt chậm, sao trẻ con bây giờ chẳng chịu nghe ?” 

Bên ngoài có người gọi , Chung Ngữ vỗ vỗ quần rồi đi mất. 

Tôi uống hết cháo kê, cuộn mình trong chăn chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, thì tấm rèm bị kéo ra. 

Giọng của Hạo Tử Ngọc vang lên: 

“Tân Nghiên, mua cho em chút đồ ăn. Đói lắm rồi phải không?” 

Lần đầu tiên tôi cảm thấy Hạo Tử Ngọc thật lắm lời. 

Mở mắt ra, thấy ta đã khâu xong vết thương, ngồi xuống cạnh giường tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng. 

“Anh mua cho em lon cola, thêm mấy cái hamburger nữa.” 

Tôi qua, là một suất KFC Family Bucket… 

Tôi nhắm mắt lại, không muốn đáp lời ta. 

Nếu có chút đầu óc, ta cũng không mang một suất Family Bucket đến bệnh viện vào thời điểm và nơi này. 

Chắc là Trần Kỳ muốn ăn… 

Rồi ta quen thói ban phát chút ân huệ, còn tôi thì như thường lệ sẽ lao vào đón nhận, nên tiện thể mang thêm cho tôi một phần. 

Tôi đột nhiên chẳng buồn với ta rằng mình đang đau dạ dày và không muốn ăn. 

Thấy tôi không gì, Hạo Tử Ngọc nắm lấy tay tôi,

“Tân Nghiên, cuối tuần này về nhà với nhé. Bố mẹ đến rồi.” 

Tôi giật tay ra không , để mặc Hạo Tử Ngọc tiếp tục

“Anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Anh em, chúng ta kết hôn đi. Sau này sẽ chăm sóc em.” 

Nếu những lời này ra sớm một ngày, tôi có lẽ đã bị ta cho mê muội, rồi lao vào vòng tay của ta. 

Nhưng bây giờ, khi nghe, dạ dày tôi như cuộn lên từng cơn, tôi bò ra mép giường và ói thốc ói tháo. 

Hạo Tử Ngọc kinh hãi: 

“Em sao thế?” 

Tôi muốn , bị mù à, bản to thế này mà không ra? 

Tôi đẩy ta ra, giọng khàn khàn: 

“Đi đi, về mà tìm Trần Kỳ của !” 

Đó đều là những lời thật lòng, không hề kèm theo cảm gì. 

“Châu Tân Nghiên, biết em đang giận, đừng loạn nữa không?” 

Tôi tức đến mức m.á.u như dồn lên não, đột nhiên tấm rèm bị kéo ra. 

Chung Ngữ vội vã bước vào, làu bàu:

“Làm cái gì thế? Kim truyền bị ngược dòng rồi, không thấy à? Đi ra ngoài, đừng phiền nữa!” 

Anh đuổi Hạo Tử Ngọc ra ngoài, rồi giúp tôi vuốt lưng: 

“Em như thế này không ổn đâu. Để đưa em lên phòng nghỉ của lão Đoàn.” 

Tôi chống người lên, yếu ớt: 

“Không cần đâu, em không muốn phiền…” 

“Người nhà cả, đừng khách sáo!” 

Chung Ngữ nhanh nhẹn thu dọn đồ, rồi đẩy tôi lên tầng 12. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...