Từ Anh Mà Kết [...] – Chương 2

2

Có lần, giữa đêm khuya, tôi hỏi ta qua điện thoại: 

“Hạo Tử Ngọc, đối với , em rốt cuộc là gì?” 

Anh ta hỏi ngược lại: 

“Em nghĩ sao?” 

Tôi lấy hết can đảm, uống chút rượu để thêm gan, rồi

“Em đến tìm nhé.” 

Hôm đó tôi đã mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, đầu dây bên kia đáp lại một câu dứt khoát: 

“Nhà bừa bộn, không tiện lắm.” 

Sau đó, người nhắn tin kia thẳng với tôi: 

“Hạo Tử Ngọc em, ta không xuống tay .” 

Trong căn phòng tối, tôi xuống dưới lầu, nơi từng cặp đôi đang ôm bó hoa hồng. Chợt tôi cảm thấy, mình cần phải gì đó. 

Đầu dây bên kia, thân vẫn đang thao thao bất tuyệt. 

Tôi lau nước mắt, hỏi: 

“Gần đây có cái buổi gặp gỡ gì đó phải không?” 

“Cái gì cơ?” 

“Ý là buổi giao lưu kết ấy…” 

Bạn tôi “à” lên một tiếng: 

“À, buổi hẹn hò nhóm chứ gì, nhiều trai đẹp lắm, cậu hứng thú à?” 

“Ừ.” 

Khi đến đón, ấy tôi với ánh mắt sáng rực: 

“Châu Tân Nghiên, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi. Mặc thế này đẹp mà, đúng không?” 

Tôi dặm thêm lớp trang điểm, che đi đôi mắt đỏ. 

Điện thoại cũng tôi chuyển sang chế độ im lặng. 

Buổi hẹn hò nhóm tối nay tổ chức ở một quán bar yên tĩnh. 

Vừa vào trong, đã có người mở sẵn phòng riêng. 

Trong đó có cả nam lẫn nữ. 

Bạn tôi tự nhiên đẩy tôi lên phía trước: 

“Đây là tôi, còn độc thân, cứ thoải mái quen.” 

Tôi vốn định từ chối, đến khi mở miệng lại chẳng thể gì. 

Lấy lại bình tĩnh, tôi nhẹ nhàng cúi đầu chào mọi người: 

“Tôi là Châu Tân Nghiên, mong mọi người giúp đỡ.” 

Tất cả nhiệt chào đón tôi. 

Bầu không khí vui vẻ dần xua đi cảm giác nặng nề trong lòng, khiến tôi như tiếp thêm sức sống. 

Bạn tôi đẩy tôi ngồi xuống vị trí ở giữa. 

Ngồi sát cạnh một người đàn ông, mỗi khi cầm ly rượu, cánh tay chúng tôi không tránh khỏi chạm vào nhau. 

Dù ánh sáng trong phòng mờ nhạt, tôi vẫn rõ gương mặt ta, thuộc kiểu đẹp đến mức không thực, như một giấc mộng của trần gian. 

Đường nét trên gương mặt sắc sảo mang chút xa cách. 

Bên cạnh có người giới thiệu với tôi: 

“Đoàn Hạ Triều, bác sĩ ở bệnh viện bọn tôi. Hiện tại độc thân, đẹp này thử cân nhắc xem?” 

Bác sĩ sao? 

Nhìn khí chất thì đúng là rất giống, kiểu người như đóa hoa trên đỉnh núi cao. 

Không có cũng là chuyện bình thường. 

Đúng lúc đó, bên kia có người ồn, khiến tôi bị đẩy ngã về phía trước. Đoàn Hạ Triều nhanh tay đỡ lấy hai vai tôi, giữ tôi lại. 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng. 

Anh ta mở miệng, giọng trầm ấm dễ nghe: 

“Dịch vào đây một chút, bên kia chật lắm.” 

Xung quanh không ai ý đến chúng tôi. Tôi ngại ngùng dịch qua một chút, thấy Đoàn Hạ Triều đưa cho tôi một chai nước trái cây. 

“Chưa mở nắp, yên tâm mà uống.” 

Ngón tay ta thon dài, đẹp đến mức khiến tôi không rời mắt. 

Tôi chai nước trong tay ta, bất chợt bật

“Cảm ơn, … có rượu không?” 

Đoàn Hạ Triều khựng lại, rồi mỉm

“Rượu bên đó mang lên lâu rồi. Muốn uống gì, tôi gọi mới cho .” 

Bất chợt tôi nhớ đến lần Hạo Tử Ngọc từng đưa tôi đến đây. 

Nhưng ta chỉ tiện tay lấy một ly rượu, đẩy đến trước mặt tôi, hôn lên má tôi rồi

“Uống chút cho có thôi, đừng uống nhiều.” 

Tâm trạng tôi vốn đã không tốt, nghĩ về quá khứ, không biết lấy đâu ra dũng khí mà

“Cho loại mạnh đi.” 

Đoàn Hạ Triều tôi chăm , ánh mắt trầm lặng, rồi đột ngột quay lại với phía sau: 

“Tuyết Vũ Hàm, lát nữa cậu đưa ấy về nhé?” 

Tuyết Vũ Hàm chính là thân của tôi, nổi danh “ngàn ly không say.” 

Cô ấy đáp: 

“Hả? Người mình đến đón, tiện thể đưa ấy về luôn.” 

Đoàn Hạ Triều gật đầu, rồi quay sang phục vụ: 

“Một ly Sea Breeze, cảm ơn.” 

Tôi chặn lại: 

“Đừng gạt tôi, đổi sang Jägerbomb đi.” 

Đoàn Hạ Triều nhíu mày: 

“Loại mạnh như không uống nổi đâu.” 

“Tôi phải thử mới biết hợp hay không.” 

Tôi cố nén cơn tức trong lòng, phục vụ bằng ánh mắt kiên định. Năm phút sau, một ly nhỏ màu nâu mang ra, tôi ngửa đầu uống cạn trong một hơi. 

Đoàn Hạ Triều tôi chăm chăm, đôi mắt đen thẫm không hề lay

“Chắc chịu nổi chứ?” 

Cảm giác cay nóng trào lên trong cổ họng, rượu chưa kịp ngấm thì trên bàn đã bắt đầu một trò chơi mới: Thật hay Thách. 

Tôi và Đoàn Hạ Triều bị kéo vào cuộc. 

Mấy vòng đầu may mắn thoát

Dần dần, rượu bắt đầu ngấm, cả thế giới như chao đảo. 

Bạn tôi bất ngờ huých nhẹ vào tôi: 

“Đến lượt cậu rồi.” 

Tôi cố gắng mở mắt ra, thấy chiếc kim chỉ đang dừng ngay trước mặt mình. 

“Thách.” 

Tôi gần như chọn ngay trong một giây. 

Người ta say thì hay thật, lỡ mà gì ngoài ý muốn rồi truyền đến tai Hạo Tử Ngọc, ta lại có thêm lý do để coi thường tôi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...