Khi đến bệnh viện, tôi bất ngờ đụng phải Đoàn Hạ Triều vừa bước ra từ phòng phẫu thuật.
Anh xoa trán, vẻ mặt đầy mệt mỏi, khi thấy tôi lại hiện lên sự ngạc nhiên.
Tôi thực sự không chỉnh tề cho lắm: trên đầu đội bờm hình StellaLou, tay buộc ba quả bóng bay, lưng đeo một chiếc balo hình gấu trông cực kỳ trẻ con.
Người xung quanh thấy liền lên:
“Lão Đoàn, cậu thật hạnh phúc đấy, nhỏ đến đón cậu sau ca mổ rồi kìa.”
Anh rút khăn giấy, lau mồ hôi trên trán tôi, nhẹ giọng hỏi:
“Sao em lại tới đây? Tôi sẽ tới tìm em mà.”
Tôi lấy hết dũng khí, mặt đỏ bừng, lớn tiếng :
“Em không ngại trai em đâu!”
Tôi nghe thấy tiếng hú từ văn phòng bên cạnh, như muốn lật tung cả mái nhà.
Đoàn Hạ Triều khẽ ho, nắm lấy tay tôi:
“Được, biết rồi.”
Khi ra về, tôi ôm trong lòng một thùng sữa bò nhỏ và một quả dưa hấu lớn – quà của các đồng nghiệp Đoàn Hạ Triều tặng, họ bảo để tôi mang về còn hơn để ở văn phòng.
Trên đường về, Đoàn Hạ Triều thi thoảng liếc tôi.
“Thực ra em không cần phải quay lại đâu, pháo hoa đêm khuya rất đẹp.”
Tôi ngồi ở ghế phụ, chống cằm ra ngoài cửa sổ:
“Vừa nãy Hạo Tử Ngọc gọi điện cho em.”
“Ừm, ta rằng tôi không thực sự thích em, đúng không?” Đoàn Hạ Triều trúng nỗi lo trong lòng tôi.
Tôi cúi đầu, không trả lời.
Thực ra, sau khi bị một người tổn thương, rất khó để mình lại thích một người khác mà không chút dè chừng.
Lời tôi vừa ra khi nãy là nhờ vào tất cả lòng can đảm và quyết tâm dồn hết vào một lần duy nhất.
“Nhưng em có biết lần đầu tôi gặp em, em đang gì không?”
Tôi mím môi:
“Uống rượu.”
Đoàn Hạ Triều bật :
“Ở bệnh viện, em rơi hết hóa đơn thanh toán xuống sàn, rồi ngồi bệt xuống nhặt từng tờ một.”
Tôi chợt nhớ lại trải nghiệm khó quên đó.
Hôm đó, Hạo Tử Ngọc bị đau dạ dày phải vào viện. Tôi mải mê công việc, thức trắng cả đêm. Sáng sớm hôm sau lại vội vàng đến bệnh viện để chăm sóc ta.
Vì bị chóng mặt, tôi ngã một cú, rơi hết hóa đơn thanh toán. Giấy tờ bay tứ tung, mất thời gian nhặt lại, thế là bị Hạo Tử Ngọc mắng cho một trận.
Đoàn Hạ Triều tiếp tục kể:
“Một nhỏ, nhặt nhặt một lúc rồi bật khóc.”
Anh , chưa bao giờ thấy một nào khóc mà trông uất ức đến như .
Sau đó, còn thấy tôi vài lần nữa, lúc thì chen lấn trong đám đông để lấy thuốc, lúc thì xếp hàng mệt mỏi đến mức đầu tóc bù xù, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
Có một lần, tôi còn va phải , cúi gằm mặt xin lỗi một cách rụt rè.
Tôi biết, thời điểm đó tôi thực sự rất tệ, sống trong những ảo tưởng về , lao đầu như con thiêu thân vào ngọn lửa.
“Em biết trai của Tuyết Vũ Hàm chứ?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu.
“Ừ, cậu ấy là học của tôi.”
Tôi ngạc nhiên đến há hốc miệng, nhận ra thế giới này thật nhỏ bé.
“Vậy nên, những chuyện về em, là do Tuyết Vũ Hàm kể cho tôi.”
Đoàn Hạ Triều dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, nghiêm túc tôi:
“Tôi từng thấy hình em trên vòng bè của ấy. Tôi thích em khi em như .”
Tim tôi đập thình thịch:
“Vậy… còn ở quán bar…”
“À, Tuyết Vũ Hàm em sẽ đến, tôi vốn định xem em sống thế nào.” Anh :
“Ai ngờ, ấy bảo em độc thân. Tôi không có lý do gì mà không hành .”
“Vậy còn chuyện hôn em—”
“Ừ, xin lỗi, cố ý đấy.”
…
Không lâu sau khi tôi và Đoàn Hạ Triều chính thức hẹn hò, bố mẹ tôi vội vàng đến thăm. Anh không kịp chuẩn bị đã bất ngờ gặp luôn phụ huynh của tôi.
May mắn thay, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Hôm sau, cũng mời bố mẹ mình đến.
Hai bên gia đình gặp mặt, ăn chung một bữa cơm.
Hôn sự của tôi và Đoàn Hạ Triều coi như đã định đoạt.
Ngày vui sắp đến gần, tôi trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Kế hoạch công việc của tôi cũng thông qua, và tôi có cơ hội thăng chức, tăng lương sau Tết.
Hôm đó, khi đi ngang qua dưới công ty, tôi lại nhận một tấm thiệp nhỏ từ một dịch vụ nào đó. Nhìn quen quen, nghĩ một lúc tôi mới nhớ ra – chẳng phải là gói cơm “ ” của Trần Kỳ sao?
Từ sau chuyện lần trước, Trần Kỳ luôn công khai châm chọc tôi, gần đây lại thích khoe khoang rằng Hạo Tử Ngọc đã dẫn ta về ra mắt bố mẹ.
Tôi thừa biết bố mẹ của Hạo Tử Ngọc áp lực chuyện cưới xin đến nghẹt thở. Không giữ tôi, ta liền quay sang nắm lấy Trần Kỳ.
Một ngày nọ đi , tôi bắt gặp Trần Kỳ đang lục đồ của tôi. Tấm thiệp nhỏ của dịch vụ đặt cơm chẳng may bị lôi ra.
Chỉ nửa tiếng sau, hành lang công ty vang vọng tiếng Trần Kỳ hét trong điện thoại.
Nghe , ta xông thẳng đến công ty của Hạo Tử Ngọc, ngay trước mặt tất cả mọi người phanh phui đủ loại bê bối của ta, đến cả việc trong WeChat của ta có bao nhiêu phụ nữ ta cũng kể rành mạch.
Cuối cùng, hai người ẩu đả với nhau và bị giam giữ vì hành vi rối, kết quả gián tiếp bị mất việc.
Tối về nhà, tôi đem chuyện này ra tám với Đoàn Hạ Triều. Anh ngồi trên giường, cầm máy sấy tóc sấy tóc cho tôi, thỉnh thoảng chỉ đáp lại hai tiếng nhàn nhạt.
Đến cuối cùng, dứt khoát dùng hành để bịt miệng tôi lại.
Chuyện tám này gián tiếp khiến sáng hôm sau tôi dậy muộn, suýt chút nữa lỡ thời gian dự định đến Cục Dân Chính.
Trên đường đi, tôi ngồi ghế phụ, nhỏ giọng than phiền. Đoàn Hạ Triều chỉ mà không gì.
Nhìn cảnh vật lướt qua thật nhanh ngoài cửa sổ, tôi chợt hiểu ra rằng thần sẽ ưu ái tất cả mọi người.
(*) Ngoại trừ Hạo Tử Ngọc.
( Hết )
Lời của tác giả:
Từ trải nghiệm có thật của tôi, chúc đọc vui vẻ!
Lời vàng ý ngọc của Châu Tân Nghiên: Thần sẽ ưu ái tất cả mọi người (ngoại trừ Hạo Tử Ngọc).
Bạn thấy sao?