Từ Anh Mà Kết [...] – Chương 1

1

Bạn trai đã đương một năm với tôi lại mất liên lạc vào đúng ngày lễ nhân.

Cho đến khi có người gửi cho tôi một bức ảnh kèm câu:

“Hôm nay cậu ăn mặc đẹp thế, đi đâu hẹn hò với ấy ?”

Trong ảnh, một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, quay lưng về phía máy ảnh, đang ngồi trong xe.

Bạn trai tôi nghiêng đầu, với vẻ mặt dịu dàng.

Xa xa, trên tấm biển hiệu đèn neon nhấp nháy dòng chữ lớn:

“Lễ Tình Nhân – Ly Thứ Hai Nửa Giá!”

Nhưng người đó rõ ràng không phải là tôi.

Tôi cảm thấy nghẹn lại trong lòng, mở điện thoại gọi cho ta. 

Sau tiếng chờ dài đằng đẵng, cuối cùng cũng có người nhấc máy. 

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, như thể cố tạo ra bầu không khí này, rồi ta thốt lên: 

“Đang bận, có chuyện gì?” 

Trong suốt một năm qua, tôi đã nghe câu này từ miệng ta không biết bao nhiêu lần. 

Từ chối tôi dường như đã trở thành thói quen của ta. 

Tôi biết ta đang qua loa… 

Nhưng vẫn cố hít một hơi thật sâu, cẩn thận

“Hôm nay là Lễ Tình Nhân… Chúng ta đã rồi mà, sẽ cùng ăn tối với nhau.” 

Khi câu này, tôi ngồi trước gương, trang điểm tỉ mỉ, mặc chiếc váy trắng trễ vai mới mua, vành mắt đã đỏ hoe. 

“Để sau đi, đang tăng ca.” 

Cuộc gọi bị tắt. 

Giao diện điện thoại thoát ra, để lại bức ảnh phóng to trên màn hình. 

Người phụ nữ trong ảnh đang ôm bó hoa hồng cao đến nửa người, và hôn trai tôi. 

Tôi bỗng bật khóc, gọi ngay cho thân, nghẹn ngào

“Hạo Tử Ngọc dẫn Trần Kỳ đi chơi Lễ Tình Nhân rồi!” 

Người phụ nữ trong ảnh là đồng nghiệp của tôi. 

Tháng trước, khi Hạo Tử Ngọc đến đón tôi tan , Trần Kỳ cũng ra ngoài cùng tôi và chạm mặt ta. 

Hạo Tử Ngọc, với chiều cao một mét tám, giơ cánh tay dài ra, ôm lấy tôi, dịu dàng hỏi: 

“Bảo bối, đây là đồng nghiệp của em à?” 

Tôi gật đầu, Trần Kỳ bình thản mỉm , vươn tay ra với Hạo Tử Ngọc và tự giới thiệu. 

Tôi không biết họ đã thế nào để đến với nhau, nửa tháng gần đây, ngày nào Trần Kỳ cũng mang cơm hộp “ ” đến công ty. 

Mỗi khi có người hỏi, Trần Kỳ sẽ ngọt ngào

“À, là trai tôi đó mà…” 

Điều này từng khiến các trong văn phòng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. 

Trần Kỳ tít mắt hỏi tôi: 

“Tân Nghiên, sao không thấy trai cho nhỉ?” 

Trong lòng tôi thầm ngưỡng mộ, sau đó về nhà bóng gió gợi ý với Hạo Tử Ngọc. 

Nhưng ta chỉ một câu đã chặn đứng tôi: 

“Gần đây bận lắm, để gọi đồ ăn ngoài cho em nhé? Em gầy quá rồi, đừng giảm cân nữa, nghe lời .” 

Hạo Tử Ngọc . Mỗi ngày đều có người giao cơm tận nơi đúng giờ. Thức ăn so với hộp cơm của Trần Kỳ thì phong phú hơn nhiều, thậm chí còn kèm theo những tấm thiệp với lời nhắn sến sẩm. 

Các đồng nghiệp chuyển sang ngưỡng mộ tôi. 

Cho đến một ngày, khi tôi đi ngang qua một nhà hàng dưới lầu, nhân viên phục vụ dúi vào tay tôi một tấm thiệp nhỏ. 

Trên đó viết: 

“Đặt suất ăn dành cho cặp đôi, có gói tháng (bao gồm cả dịch vụ viết lời nhắn).” 

Lúc này tôi mới biết, Hạo Tử Ngọc chỉ cần trả ba nghìn tệ, điền địa chỉ của tôi, còn lại chẳng cần gì cả. 

Thế giới của tôi sụp đổ. 

Tôi không kìm , chụp tấm thiệp lại và gửi cho ta kèm một dấu “?” 

Ba ngày liền ta không trả lời, như thể bốc hơi khỏi thế gian. 

Trong khi đó, trên mạng xã hội, Trần Kỳ không biết mệt mỏi khoe hộp cơm của mình mỗi ngày. 

Còn tôi, mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận. 

Bắt đầu từ sự im lặng lạnh nhạt của Hạo Tử Ngọc, đến việc tôi hạ mình lành, nhận hết lỗi về mình. Sau đó ta lại dịu dàng bảo tôi hiểu cho công việc của ấy, cuối cùng cả hai quay về như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi. 

02

Bạn thân không ít lần mắng tôi qua điện thoại: 

“Cậu đúng là chó liếm, bị thao túng tâm lý rồi mà còn lao đầu vào!” 

Nhưng vì đã thầm thương ta nhiều năm, cuối cùng ở bên ta một năm, tôi biết khi ấy dịu dàng thì sẽ thế nào. 

Một chàng trai vừa có chí tiến thủ trong công việc, vừa có ngoại hình nổi bật, lại mọi người khen ngợi như ta, sao có thể không tốt

Hạo Tử Ngọc từng đưa tôi đi ngắm bình minh, cưỡi lạc đà, ngủ qua đêm ở thị trấn cổ. 

Có lần, giữa đêm khuya, vì tôi nhớ ấy, Hạo Tử Ngọc bỏ cả công việc, đặt vé máy bay quay về, ôm tôi với vẻ xót xa, và hôn tôi dưới pháo hoa rực rỡ ở Disneyland. 

Chúng tôi có quá nhiều kỷ niệm đẹp. 

Nói tất cả đều là giả, tôi không tin. 

Cho đến khi thân gửi cho tôi đoạn chat của ta với người khác. 

Trong ảnh chụp màn hình, Hạo Tử Ngọc dùng giọng điệu mỉa mai với người kia: 

“Tôi còn chưa từng ngủ với ta, mấy người sao lại nghĩ tôi ta chứ?” 

Khi đọc câu này, tim tôi đau như d.a.o cắt. 

Nghĩ kỹ lại, Hạo Tử Ngọc chưa bao giờ với tôi những lời như “chúng ta đang nhau.” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...