“Tôi đâu phải người nhà họ Chu, tôi quỳ gì?”
“Hơn nữa tôi chẳng bị sao, đâu cần ta cứu.”
“Chu Diễn Húc, quỳ thì tự quỳ đi.”
Tôi hài lòng thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ sửng sốt như không dám tin, rồi đờ đẫn tại chỗ.
Không nhúc nhích.
“Lâm Nghiên, là vì em nên mới…”
“Câm miệng!” Lâm Nghiên hất mạnh tay hắn ra, như thể đang vứt bỏ một món rác rưởi khiến người ta buồn nôn.
“Cái gì mà vì em? Anh là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ em còn ép chuyện không muốn sao?”
“Chu Diễn Húc, những gì không liên quan gì đến em cả!”
Chu Diễn Húc không thể tin nổi, lồng ngực phập phồng dữ dội, rồi bắt đầu gào lên chửi rủa.
Tôi khoanh tay dựa lưng vào tường, hứng thú màn chó cắn chó trước mắt, xem đến tận cuối vẫn cảm thấy chưa đã.
Tôi quay đầu, Lâm Nghiên – người vừa “thắng cuộc”.
“Ai với … rằng sẽ không sao?”
Sắc mặt Lâm Nghiên lập tức đại biến, trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta hét lên, giọng the thé vì sợ hãi:
“Tấn Thư Ý! Cô đã gì tôi?”
“Rốt cuộc đã gì tôi!”
Tôi hừ lạnh, mắt ta như kẻ đáng thương:
“Sao ? phong thủy trấn huyệt sư duy nhất trên đời, sao lại sợ một ‘kẻ giả mạo’ như tôi ra tay với ?”
“Chẳng lẽ, người giả mạo… là ?”
Lâm Nghiên thở hổn hển, hoảng loạn không thôi, người vừa mới còn kiêu căng không chịu quỳ gối lúc nãy, nay đã chẳng còn chút tự tôn.
9
“Phải… phải rồi, tôi mới chính là đồ giả mạo.”
“Cầu xin … Tấn sư phụ… Tấn đại sư, cầu xin cứu tôi, tôi không muốn trở thành như đám người nhà họ Chu.”
“Là tôi có mắt không tròng, là tôi không biết tốt xấu.” Lâm Nghiên khóc không thành tiếng.
“Tôi không muốn chết! Cầu xin tha cho tôi!”
Bây giờ thì biết quỳ xuống cầu xin tôi tha mạng.
Nhưng khi xưa, lúc tôi cầu xin họ tha cho tôi một con đường sống… họ đã gì?
Tôi chẳng gì, chỉ lặng lẽ quay đầu, về phía Chu Diễn Húc đang ngẩn người đứng yên tại chỗ.
“Không dẫn đường à, Chu tiên sinh?”
Tôi dẫn theo Bách Việt đến nhà họ Chu.
Đám con cháu chi phụ ai nấy đều sắc mặt khó coi, ít ra thân thể vẫn khỏe mạnh, không có gì bất thường.
Chỉ có Chu lão gia, và cha của Chu Diễn Húc – người vừa mới tỉnh lại đã bị chẩn đoán ung thư não giai đoạn cuối – là chẳng còn sức sống, lặng lẽ ngồi bệt trên ghế như xác không hồn.
Mãi đến khi thấy tôi bước vào cửa chính nhà họ Chu, trong đáy mắt họ mới lóe lên một tia sáng.
Tôi chẳng buồn lằng nhằng với họ thêm nữa, đi thẳng vào vấn đề:
“Huyệt mộ mà Lâm Nghiên điểm cho các người, là ‘Đoạn Trường Thủy’ – một thế long mạch cực kỳ nặng sát khí.”
“Dòng nước chảy hình phản cung, đặt mộ phía trước ‘Đoạn Trường Thủy’, hậu nhân đời đời ắt mắc trọng bệnh.”
“Cho nên, nhà họ Chu các người đổ bệnh hàng loạt, là vì đặt mộ sai vị trí.”
Chu Diễn Húc nghe đến đây thì cả người như sét đánh, ngã phịch xuống đất, để mặc cho người hầu nhà họ Chu ra sức đỡ cũng không thể đứng dậy.
Hắn bò đến bên tôi, gần như sát đất mà cầu xin:
“Cầu xin , đại sư, xin hãy cứu tôi.”
“Tôi van , đại sư, sẽ không nhẫn tâm thấy chết không cứu đúng không…”
Hắn tôi đầy hy vọng:
“Đại sư, thích tôi như thế…”
Tôi sững người, rồi bật mỉa mai:
“Chu tiên sinh, ơn đừng tưởng tượng lung tung. Tôi chưa từng thích .”
Tôi khoanh tay, cúi người, ghé sát vào tai hắn, giọng nhẹ như gió lướt:
“Chu Diễn Húc, hai đời này, tôi – chưa – từng – thích – .”
“Nếu sợ chết như , thì năm đó chôn sống tôi trấn mộ nhân, sao không nghĩ, tôi cũng không cam lòng chết?”
Chu Diễn Húc kinh hoàng đến mức miệng lắp bắp: “Cô… … …” mãi không thể thành câu.
Tôi nhạt, đứng thẳng dậy.
“‘Đoạn Trường Thủy’ sát khí rất nặng, dây dưa dai dẳng, không phải không có cách giải.”
“Tôi cần các người nhà họ Chu hiến tế hai trấn mộ nhân cho tôi.”
“Một là người đã điểm huyệt mộ — Lâm Nghiên.
Một là người có quan hệ huyết thống trực hệ với chủ nhân mộ phần, đồng thời có mối dây dưa sâu sắc với người điểm huyệt.”
“Chôn sống hai người đó trong huyệt, có thể giúp các người chống chọi với sát khí của ‘Đoạn Trường Thủy’ trong ba năm.”
“Ba năm sau, chuyển dời mộ phần, mới có thể toàn thân rút lui.”
Tôi không hề lừa họ.
Chỉ có cái điều kiện “phải có mối dây dưa sâu sắc với người điểm huyệt” là tôi bịa ra.
Bởi nếu không, Chu lão gia rất có thể sẽ tự nguyện hiến thân, thay Chu Diễn Húc trấn mộ nhân.
Nhưng nếu thì… mối thù của tôi còn báo sao?
Bạn thấy sao?