Truyền Nhân Mao Sơn [...] – Chương 8

8

, chuyện truy tìm chủ nhân của ta tạm thời bị gác lại.

Sau đó, tôi niệm “Giải thoát vong linh” để cắt đứt mối liên kết giữa tôi và nữ quỷ:

“Thiên địa vô cực, đừng vướng cõi dương, tinh hồn tinh hồn, tùy ý mà đi. Từ nay cắt đứt, không dây không buộc, cấp cấp như luật lệnh.”

Khi niệm xong, nữ quỷ vốn đã chuẩn bị sẵn cho việc trốn thoát. Nhưng ngay khi ta vừa nhúc nhích, ta đã va vào trận pháp và bị trọng thương.

Nhận ra rằng chỉ cần tôi quyết tâm, ta không thể sống sót, nữ quỷ tuyệt vọng Lục Vân Kiệt đang đứng phía sau tôi:

“A Kiệt, cứu tôi…”

Tôi bị lời cầu cứu của ta ngạc nhiên. Cô ta đã Lục Vân Kiệt thảm như mà còn dám xin ta giúp đỡ?

Tuy nhiên, tôi tò mò muốn biết phản ứng của Lục Vân Kiệt.

“Đi tốt không tiễn, tạm biệt!”

Lục Vân Kiệt đáp lại rất dứt khoát, sau đó liền giục tôi:

“Đại sư, mau thủ đi, a a a a a a!”

Tôi: “…”

Tôi thật sự hết lời với sự trông mong vừa rồi của bản thân. Tại sao tôi lại mong đợi điều gì đó từ ta? Tình là thứ mà tôi có thể tùy tiện đoán sao?

Dưới tiếng hét giục giã của Lục Vân Kiệt, lá bùa diệt quỷ phát huy tác dụng. Ngọn lửa bao quanh nữ quỷ, thiêu rụi ta trước khi ta kịp thêm lời nào.

Khi nữ quỷ bị tiêu diệt hoàn toàn, Lục Vân Kiệt, người đã cố gắng giữ bình tĩnh từ đầu đến giờ, cuối cùng không chịu nổi nữa. Anh ta khuỵu gối xuống đất, thốt lên:

“Cuối cùng cũng xong rồi.”

Rồi, như thường lệ, ta lật mắt, ngất đi lần nữa.

17.

Một ngày ngất đến ba lần, ngay cả người khỏe mạnh cũng không chịu nổi, huống chi là Lục Vân Kiệt, người đã bị nữ quỷ hút cạn dương khí.

Cuối cùng, tôi không tránh khỏi việc phải gọi xe cấp cứu để đưa ta vào bệnh viện, và đành ngậm ngùi trả tiền viện phí giúp ta.

Vì một chút tư lợi, tôi lén dán một lá bùa chiêu tài lên người Lục Vân Kiệt, hy vọng khi tỉnh lại, có thể tranh thủ hồi phục sức khỏe để sớm giúp tôi kiếm thật nhiều tiền. Việc tôi có thoát nghèo hay không, tất cả phụ thuộc vào ta.

Sau khi để ta lại trong bệnh viện, tôi quay lại địa chỉ lúc trước, quyết định lục soát một lần nữa.

Nhưng dù đã lục tung cả căn nhà, tôi vẫn không tìm thấy manh mối nào hữu ích.

Không đúng, nơi này có gì đó kỳ lạ. Tôi nhận ra rằng, một cánh cửa trong hành lang có vết xước nhỏ giống hệt như cánh cửa tôi đã thấy trước đó.

Các cánh cửa trong ngôi nhà này đều giống nhau, hành lang dài hai bên là các phòng kín. Khi tôi kiểm tra, mỗi lần đều mở cửa, vào bên trong tìm kiếm.

Do các phòng có cách bài trí khác nhau, tôi không nhận ra rằng mình đã rơi vào một cái bẫy.

Chỉ đến khi thấy vết xước trên cánh cửa, tôi mới nhận ra mình bị trúng ảo thuật.

Đã lâu không bị thất bại, lần này lại bị sập bẫy. Xem ra sự cảnh giác của tôi cần nâng cao hơn nữa.

Tôi lấy một lá bùa tỉnh thần, dán lên người, niệm thanh tâm. Màn ảo ảnh trước mắt dần sụp đổ, lộ ra bộ dạng thật sự của căn nhà.

Nào có căn biệt thự sang trọng gì, chỉ là một ngôi nhà hoang tồi tàn.

Trong căn nhà hoang ấy, ngoài một bàn thờ lớn ở chính giữa thì không còn gì khác.

Tôi bước đến gần và nhận ra trên bàn thờ là một tượng Quan Âm. Nhưng tượng Quan Âm này có đôi mắt cụp xuống, biểu cảm kỳ quái, hai tay tác “Ngũ Quỷ Đoạt Hồn”. 

Đây là một bức “tà Quan Âm”.

Thấy bức tượng tà này, tôi nhớ đến lần gặp phải một tên tà tu ở nước ngoài, kẻ đã thoát khỏi sự truy đuổi của tôi.

Khi đó, để tiện việc, tôi đã báo cáo sự việc này lên Hiệp hội Đạo giáo, giao lại việc truy bắt tà tu cho các đại nhân vật trong hội. Nhưng giờ xem ra, tên tà tu đó vẫn còn đang lộng hành, và Hiệp hội vẫn chưa tóm hắn.

Khi tôi định gửi thêm báo cáo về hình này cho Hiệp hội Đạo giáo, điện thoại của tôi bất ngờ đổ chuông.

Nhìn thấy số của Hiệp hội hiện lên màn hình, tôi bỗng cảm thấy không lành.

Quả nhiên, vừa bắt máy, bên kia đã vang lên giọng gấp gáp:

“Thanh Song, cha trong lúc truy bắt tà tu đã bị nhốt vào trong một bức tranh. Mau mang theo Thái Huyền Thiên Bảo Kính của nhà đến cứu ông ấy!”

Tôi: “…”

Khỉ thật! Cha ơi, cố gắng trụ thêm chút nữa, con đến ngay đây!

18.

Thái Huyền Thiên Bảo Kính là pháp khí gia truyền, cha tôi giao lại khi tôi rời nhà đi học đại học. Vì , giờ muốn dùng nó cứu người, tôi không cần phải quay về nhà lấy.

Theo địa chỉ mà Hiệp hội Đạo giáo cung cấp, tôi đến một con phố đồ cổ. Lúc này, khu vực đã phong tỏa với lý do “diễn tập cứu hỏa”. Các du khách đã bị di dời, và lối vào bị chặn lại.

Khi tôi đến nơi, một cảnh sát ở lối vào ngăn tôi lại. Tôi phải xuất trình giấy chứng nhận của Hiệp hội Đạo giáo, ta mới cho qua, còn thân thiện chỉ tôi đến cửa hàng xảy ra sự cố.

Thực ra không cần chỉ tôi cũng biết, bởi giữa hai hàng cửa tiệm trên phố đồ cổ, chỉ có một cửa hàng bốc lên sát khí ngút trời.

“Thanh Song, cuối cùng cũng tới! Nhanh lên, chính là bức tranh này! Cha đã gần bắt tên tà tu, hắn trốn vào tranh. Cha vội túm lấy chân hắn để kéo ra, không ngờ lại bị cuốn vào tranh luôn!”

Tôi vừa bước vào cửa hàng, một đạo sĩ trẻ mặc đạo bào màu vàng đã lập tức chạy đến chỉ vào góc tường, nơi đặt một bức tranh sao chép “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” và như s.ú.n.g b.ắ.n liên thanh.

Nghe , tôi tiến lại gần bức tranh. Nhìn bề ngoài, nó không khác gì một bức tranh thông thường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...