12.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lục Vân Kiệt bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch.
“Aaaa, đồ khốn kiếp, dám tôi bị thương?”
Người phụ nữ bị tôi đóng đinh trên tường, đau đớn không chịu nổi, dù đã đến đường cùng, ta vẫn kiêu căng, hống hách.
Sau khi giận dữ vô ích, ta quay sang Lục Vân Kiệt, trút cơn tức giận:
“Lục Vân Kiệt, mù rồi sao? Không thấy tôi đang bị bắt nạt à? Mau đến giúp tôi đi!”
Nghe , Lục Vân Kiệt ngây người một lúc, rồi như bị ma xui quỷ khiến, ta bước lên phía trước.
Thấy , tôi không chần chừ, lập tức tặng ta một cái tát thật mạnh, khiến tỉnh lại.
“Anh kỹ đi, người này có phải vị hôn thê trong trí nhớ của không?”
Vừa , tôi dán một lá bùa tỉnh thần lên người . Lục Vân Kiệt lập tức lấy lại sự tỉnh táo, về phía người phụ nữ bị đóng trên tường.
“Aaaa… Cô ta… ta là ai?”
Khi rõ gương mặt của ta, Lục Vân Kiệt lại bị sốc, lần này thậm chí còn kinh hoàng hơn cả lúc thấy quỷ. Anh không nhịn hét lên, tiếng hét còn chói tai hơn tiếng người phụ nữ.
Anh ta định ngất xỉu, với lá bùa tỉnh thần trên người, không thể ngất .
Phát hiện ra vị hôn thê của mình thực chất là một con quỷ, ai mà giữ bình tĩnh cơ chứ?
Tôi có thể hiểu phản ứng của , không thể chấp nhận việc cứ hét không ngừng bên tai mình. Ồn ào quá mức.
Nhìn thấy ta sợ đến mức này, tôi đành tháo lá bùa tỉnh thần trên người xuống.
Ngay giây tiếp theo, Lục Vân Kiệt đổ người về phía ghế sofa, cuối cùng cũng như ý, ngất xỉu tại chỗ.
13.
Sau khi Lục Vân Kiệt ngất đi, người phụ nữ (giờ đã lộ rõ là một nữ quỷ) bị đóng trên tường vẫn không ngừng nguyền rủa ta, mắng ta vô dụng.
Tôi đặt mũi kiếm gỗ đào vào giữa trán ta, lạnh nhạt :
“Đừng chống cự nữa. Thành thật khai ra ai là kẻ đã sai ngươi tiếp cận Lục Vân Kiệt, ta sẽ cho ngươi một cái c.h.ế.t nhanh chóng.”
“Như thì tôi chẳng phải vẫn phải c.h.ế.t sao? Muốn g.i.ế.c tôi mà còn muốn tôi bán đứng chủ nhân à? Đừng mơ!”
Nữ quỷ tức tối trợn trừng đôi mắt đỏ như máu, ánh mắt đầy oán hận.
“Ngươi thực sự không thể vì ta mà bán đứng chủ nhân của ngươi sao?”
Tôi tỏ vẻ hơi thất vọng, ta một cách nghiêm túc hỏi lại.
Nữ quỷ tức đến phát điên, hét lớn:
“Điều quan trọng là muốn g.i.ế.c tôi! Cô nghĩ tôi sẽ giúp sao?”
“Ngươi đã g.i.ế.c quá nhiều người, gánh trên mình món nợ m.á.u khổng lồ. Ngươi nhất định phải chết. Vấn đề chỉ là ngươi muốn c.h.ế.t nhanh chóng hay phải chịu cực hình trước khi chết.”
Những kẻ g.i.ế.c người, tích tụ oán khí như ta đều trở thành ác quỷ, mà ác quỷ thì tuyệt đối không dung thứ, phải tiêu diệt ngay khi gặp.
“Giết đi, g.i.ế.c ta đi! Chủ nhân của ta sẽ báo thù cho ta!”
Nữ quỷ dường như đã bị chủ nhân tẩy não, dù sắp c.h.ế.t cũng không quên khoe khoang về kẻ đứng sau.
Tôi nhíu mày, càng thấy chán ghét ta hơn.
Tôi thở dài, xem ra vẫn phải dùng cách cuối cùng.
Nữ quỷ này là một kẻ tinh thông ảo thuật, chuyên dùng phép biến hóa để lừa người. Mùi nước hoa khó chịu mà tôi ngửi thấy trên người ta chính là “quỷ hương”. Quỷ hương có thể khiến người ta nghiện, rơi vào trạng thái mê muội.
Kết hợp với tài ảo thuật của mình, ta có thể biến thành hình dạng mà người khác khao khát nhất, khiến họ ta từ cái đầu tiên và không thể rời bỏ.
Lục Vân Kiệt cũng là nạn nhân của trò này.
Trong mắt , nữ quỷ là hiện thân của hình mẫu lý tưởng, đẹp hoàn hảo.
Nhưng thực tế, gương mặt thật của ta là đôi mắt đỏ rực, cái miệng rách toạc, hàm răng sắc nhọn, làn da thối rữa, và toàn thân bốc lên khí đen.
Quan trọng nhất, nữ quỷ này c.h.ế.t do tai nạn xe hơi. Khuôn mặt ta bị nghiền nát, biến dạng hoàn toàn, não văng đầy mặt – một cảnh tượng thực sự kinh hoàng.
Khó trách vì sao Lục Vân Kiệt lại ngất xỉu hai lần liên tiếp, mà lần này, dù tôi có tát ta mấy cái, ta cũng không tỉnh lại .
Cuối cùng, tôi phải lấy kim bạc trong túi, đ.â.m vào vài huyệt vị trên người ta, mới miễn cưỡng đánh thức .
14.
Câu đầu tiên khi Lục Vân Kiệt tỉnh lại vẫn là một tiếng hét quen thuộc:
“Quỷyyyyyyyy…”
Tôi điềm nhiên đe dọa ta:
“Thôi đi, đâu phải lần đầu thấy quỷ, bình tĩnh lại. Nếu dám ngất nữa, tôi sẽ trói với con quỷ đấy.”
“Hu hu hu, đại sư, thật tàn nhẫn. Cô ta… ta… sao lại thành ra thế này? Vị hôn thê thật sự của tôi đâu? Bị quỷ bắt đi rồi sao? Đám quỷ này thật không có nhân tính! Không chỉ tôi, còn ra tay với cả vị hôn thê của tôi. Đại sư, nhất định phải cứu ấy!”
Quỷ hương vẫn có ảnh hưởng khá lớn lên Lục Vân Kiệt. Dù đã thấy rõ bộ dạng thật sự của nữ quỷ, vẫn lưu luyến hình ảnh “vị hôn thê hoàn hảo” mà ta đã giả dạng.
“Đây chính là vị hôn thê của .” Tôi chỉ vào nữ quỷ, với ta.
“Không, ta không phải!” Lục Vân Kiệt lắc đầu, kiên quyết từ chối chấp nhận sự thật.
Tôi không muốn tranh cãi, đành nhún vai:
“Được thôi, ta không phải.”
Nhưng dù thắng cuộc, Lục Vân Kiệt vẫn trông như sắp khóc, lại bắt đầu lẩm bẩm linh tinh:
“Đại sư, có thuốc vong không? Hoặc biết cách cắt đứt sợi duyên không?”
“Tôi thật sự không cứu nữa rồi. Lý trí thì biết ta là quỷ, rất đáng sợ, cảm thì lại muốn thả ta đi.”
“Trời ơi, từ nhỏ tôi đã sợ quỷ, giờ nghĩ đến việc mình đã đương với một con quỷ suốt hai năm, còn đủ thứ chuyện… tôi sụp đổ mất thôi.”
Bạn thấy sao?