Truyền Nhân Mao Sơn [...] – Chương 3

3

Đã từng chứng kiến sự mất lý trí của những người mù quáng, tôi hiểu rằng có thể khiến người ta giảm trí khôn.

Nhưng Lục Vân Kiệt lại tỏ ra bị phạm:

“Đàn em, vị hôn thê của tôi là một người rất tốt, chúng tôi rất nhau. Dù tôi biết mấy thứ chỉ là chiêu trò, tôi vẫn không muốn ai xấu ấy. Tôi không muốn bói nữa. Một vạn đó cứ coi như tôi ủng hộ sự nghiệp của đàn em, không cần trả lại. Tạm biệt.”

Nói xong, Lục Vân Kiệt đứng dậy định rời đi. Dù trên mặt không thể hiện sự tức giận, phản ứng của ấy rõ ràng cho thấy đã không vui.

Đúng là người mù quáng không thể đến.

“Học trưởng, đừng đi, nghe tôi đã…”

Tôi cản lại, từ tốn lấy ra một chiếc gương bát quái từ túi đeo chéo, nhét vào tay :

“Anh xem cái này xong rồi quyết định có đi hay không.”

“Xem gương?”

Lục Vân Kiệt chiếc gương bát quái trong tay, nghĩ rằng tôi đang trêu chọc .

“Nhắm mắt, chỉ một lát thôi.”

Tôi không giải thích nhiều, thấy không chịu hợp tác, tôi dứt khoát giúp nhắm mắt lại. Sau đó niệm :

“Thiên thanh địa minh, âm trọc dương thanh, âm dương phân minh, khai nhữ pháp nhãn, pháp pháp phụng hành, cấp cấp như luật lệnh.”

Tôi dùng ngón trỏ tay trái đè lên ngón giữa, các ngón còn lại xếp ngang, vẽ một đường thẳng qua mắt trái của

Trước khi sự kiên nhẫn của Lục Vân Kiệt cạn kiệt, tôi đã mở âm dương nhãn cho ấy.

Khi mở mắt ra, tôi nắm lấy tay cầm gương bát quái, để mặt gương hướng thẳng vào mặt :

“Được rồi, bây giờ có thể xem thử, thứ đang bám trên đầu và hai vai của là gì.”

Lục Vân Kiệt theo. Vừa thấy thứ bám trên đầu và hai vai mình – năm con quỷ gầy như bộ xương, mắt đỏ rực, khuôn mặt dữ tợn – đôi mắt đờ đẫn, không kịp phản ứng, lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.

8.

Sau khi Lục Vân Kiệt ngất đi, năm con quỷ trên người ta phát hiện ra tôi có thể thấy chúng. Nhận ra thế bất lợi, chúng lập tức muốn bỏ trốn.

Tôi đã chuẩn bị từ trước, trước khi chúng hành , tôi liền lấy ra một chiếc hồ lô, thu hết chúng vào bên trong.

Những con quỷ này tạm thời không thể tiêu diệt . Chúng đã hút hết vận khí của Lục Vân Kiệt, nếu g.i.ế.c chúng ngay bây giờ, tôi sẽ mất manh mối để tìm ra kẻ chủ mưu, và lời nguyền trên người Lục Vân Kiệt sẽ không thể hóa giải.

Nếu tôi xử lý chúng ngay lúc này, thì sau khi tôi rời đi, kẻ đứng sau vẫn có thể ra tay lần nữa.

Khi tôi thu những con quỷ vào hồ lô, Lục Vân Kiệt vẫn chưa tỉnh lại. Ông bán hàng bên cạnh ta nằm trên mặt đất mà không tài nào hiểu nổi.

Ông muốn đỡ Lục Vân Kiệt dậy lại sợ ta giả vờ để ăn vạ. Không đỡ thì lại cảm thấy cắn rứt lương tâm, khiến biểu cảm của ông lúc này trở nên vô cùng rối rắm.

Cuối cùng, ông sợ bị người khác nghĩ rằng mình cùng phe với tôi, nên dưới ánh mắt của các chủ quầy khác và người qua đường, ông lùi vài bước về lại quầy hàng của mình.

Rồi mới yên tâm chỉ vào chiếc gương trong tay Lục Vân Kiệt, hỏi tôi với vẻ sốt sắng muốn phủi sạch quan hệ:

“Cô bé, cái gương này là công nghệ đen gì ? Nhìn một cái mà có thể khiến người ta ngất xỉu à?”

Tôi: “…”

Tôi cũng vô tội mà.

Tôi đâu có biết Lục Vân Kiệt lại sợ quỷ đến mức này. Tôi chỉ đơn thuần muốn dùng năng lực để chứng minh thực lực của mình thôi.

Tôi thì có thể có ý đồ xấu nào chứ?

Nhìn thấy ngày càng có nhiều người bị thu hút bởi cảnh Lục Vân Kiệt nằm trên đất, tôi còn nghe có người lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe cấp cứu.

Thế thì không !

Nghĩ đến số dư tài khoản chỉ còn ba xu của Lục Vân Kiệt, nếu xe cấp cứu đến, chẳng phải tôi còn phải trả viện phí cho ta sao?

Nghĩ đến đây, tôi rùng mình, lập tức dùng biện pháp “vật lý” để đánh thức ta.

Tôi vung tay tát qua tát lại hai bên má của Lục Vân Kiệt, cuối cùng ta tỉnh lại.

Vừa mở mắt, thấy khuôn mặt tôi phóng đại ngay trước mặt, ta vô thức hét lên:

“Có quỷ”

Nhìn ta lại sắp ngất tiếp, tôi giơ tay định tát nữa. Anh ta lập tức phản xạ che mặt, cầu xin:

“Đại sư, tôi sai rồi, đừng đánh mặt!”

Tôi đành tiếc nuối thu tay lại.

Lục Vân Kiệt nhanh nhẹn bò dậy từ mặt đất, rồi phát hiện chiếc gương bát quái vẫn còn trong tay. Tay ta run như cầy sấy, ánh mắt cầu cứu tôi:

“Đại sư, cái… cái gương này…”

Giọng đã nghẹn ngào, suýt khóc.

Tôi lấy lại chiếc gương, nhét vào túi đeo chéo.

Thấy ta sợ đến mức này, tôi quyết định không cho ta biết rằng chiếc gương chỉ để soi mặt, và lý do ta thấy quỷ là vì tôi đã mở âm dương nhãn cho ta. Thực chất, gương bát quái hoàn toàn vô tội.

Dù sao hiệu quả của âm dương nhãn cũng chỉ kéo dài một ngày. Anh ta chỉ cần ngủ một giấc là mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Sau khi thấy tôi cất gương đi, Lục Vân Kiệt thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ta vẫn trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng sợ. 

Anh ta không ngừng quay đầu và xoay vai, trông vô cùng tội nghiệp.

“Hu hu hu, đại sư, dù tôi giờ không còn đồng nào, tôi cầu xin ngài hãy cứu tôi. Tôi cảm thấy cơ thể mình rất bất thường.”

“Đại sư, tôi là người tốt, tôi chưa từng g.i.ế.c ai. Nợ ai thì người đó tìm, đừng một người vô tội như tôi, không?”

“Đại sư, không ngờ trên đời này thực sự có quỷ. Nếu tôi chết, tôi cũng sẽ biến thành con quỷ xấu xí thế sao?”

“Đại sư…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...