Tôi thân thiện vỗ vai hắn, :
“Anh , thư giãn đi, đừng căng thẳng như .”
Cùng lúc đó, tôi lén đánh một lá bùa khống chế linh phù vào cơ thể hắn. Đôi mắt hắn lập tức trở nên đờ đẫn.
Sau đó, tôi quay sang người đang nằm trên đất, nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, đầy thiện ý:
“Xin lỗi , lúc nãy tôi hơi quá, không giận tôi chứ?”
Cùng lúc đó, một lá linh phù khác cũng tôi đưa vào cơ thể hắn qua cái nắm tay.
Hắn ngây dại gật đầu, như thể đồng ý với tôi.
“Tốt. Xe của các đâu? Dẫn chúng tôi đến đó đi.”
Hai người họ lập tức gật đầu, dẫn đường đi trước.
Những kẻ trong đám đông đang tiếp cận chợt giả vờ như không có chuyện gì, từ từ tản đi, theo chúng tôi lên xe rời khỏi sân bay.
13.
Vừa lên xe, tôi lập tức cảm nhận một ánh mắt giám sát.
Quan sát kỹ chiếc xe cũ kỹ, tôi thấy một camera gắn trên gương chiếu hậu, ống kính quay thẳng vào bên trong xe.
Tôi giả vờ như không phát hiện ra, bởi vì trên mặt tôi đã dùng bùa che giấu, camera sẽ không thể ghi rõ gương mặt tôi.
Còn Trì Linh, đối phương vốn biết ấy là ai, có dùng bùa hay không cũng chẳng khác biệt, thôi thì tiết kiệm bùa cũng .
Trên đường đến khu vực đó, Trì Linh vừa lo lắng vừa phấn khích.
Sau khi biết tôi đã dùng bùa khống chế linh phù khiến hai người đi cùng không thể nguy hiểm cho chúng tôi, ánh mắt tôi của đã chuyển từ phức tạp sang thán phục.
Cô đặc biệt quan tâm đến một chuyện:
“Đại sư, linh hồn của A Lâm sau khi c.h.ế.t bị giam cầm. Vậy nếu lát nữa cứu ấy, có thể cho tôi gặp ấy một lần không?”
Sợ tôi không đồng ý, vội vàng bổ sung:
“Tôi sẽ trả công xứng đáng. Những năm qua tôi kiếm không ít tiền, đại sư cứ ra giá.”
Nghe xong, mắt tôi sáng lên, không che giấu lòng tham.
Rút kinh nghiệm từ lần hiểu lầm về tiền bạc với Cố Tinh Viễn trước đó, lần này tôi không tỏ ra thần bí mà chỉ ra giá rõ ràng.
Đầu tiên, tôi mong muốn thanh toán tiền vé máy bay khứ hồi, sau đó đề nghị một khoản thù lao là 10.000 tệ.
Nghe xong, Trì Linh lập tức phản đối, chủ tăng giá:
“Đại sư, tăng thêm chút đi, một triệu không?”
Tôi: …
14.
Tôi chưa từng thấy ai khoe giàu đến mức này.
Bề ngoài tôi vẫn giữ vẻ uy nghiêm, trong lòng thì đang khóc ròng.
Làm minh tinh đúng là dễ kiếm tiền. Tôi không muốn học tài chính nữa, tôi muốn đi minh tinh!
Không phải tôi không muốn nhận một triệu, mà là… ông trời không cho phép.
Tôi thương lượng với ấy:
“10.000 tệ là giá hợp lý, thêm một chút cũng , 11.000 thôi.”
Nhưng ấy lại tăng giá tiếp, lần này là 2 triệu.
Cô này dường như quyết tâm tiêu sạch toàn bộ gia sản.
Cả đoạn đường, chúng tôi đều đang ngã giá.
Nhờ “nỗ lực” của tôi, con số đã tăng đến chín chữ số.
Điều đáng sợ hơn là ánh mắt ấy tôi, đầy mong chờ, như muốn tôi tiếp tục ra giá.
Khi xe dừng lại ở khu vực đó, tôi bước xuống mà chân mềm nhũn.
Cô này thật đáng sợ!
May mà tôi đã từng thấy một tỷ, nếu không chắc tôi đã quỳ xuống cầu xin đừng khoe của nữa.
Lúc này tôi vẫn chưa biết, trong nước, cư dân mạng đã quỳ rạp trên mạng xã hội, van xin Trì Linh đừng khoe giàu nữa.
Cuộc đối thoại giữa tôi và trong xe đã bị phát trực tiếp thông qua chiếc camera ngụy trang thành camera hành trình.
Người mở livestream chính là Lý Hạo.
Nghe thấy Trì Linh giàu có như , miệng hắn đến tận mang tai. Trong mắt hắn, Trì Linh chính là doanh thu biết đi.
Khi xe chúng tôi vượt qua các trạm kiểm tra và tiến vào khu vực, Lý Hạo đã đứng sẵn ở cổng để đón.
Hắn đang xem điện thoại, bên trên còn có một chiếc drone bay lơ lửng.
Khi chúng tôi xuống xe, hai gã đi cùng lái xe rời đi, bùa khống chế trên người họ tôi vẫn chưa gỡ bỏ.
“Hoan nghênh Trì ảnh hậu đến thăm! Còn vị này là…?”
Lý Hạo tỏ ra vô cùng niềm nở. Cũng đúng thôi, một doanh thu vài tỷ đến tận tay, ai mà không vui?
Hắn , sau đó về phía tôi.
Tôi nở một nụ với hắn, rồi giơ ngón giữa trong ánh mắt rạng rỡ của hắn.
“Mày…!”
Lý Hạo tức giận, rồi nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức xanh xám.
Người có gương mặt xanh xám khi giận, lòng dạ thường độc ác.
Mày ngắn và thưa, là kẻ gian xảo, nham hiểm.
Chậc chậc, qua cũng biết Lý Hạo không phải người tốt.
“Con trai, mẹ con đến rồi, sao trông con không vui thế?”
15.
Lý Hạo tất nhiên không đời nào gọi tôi là mẹ.
Khi tôi để lộ thân phận, phản ứng đầu tiên của hắn là ra lệnh cho người lao đến bắt tôi.
Tôi thò tay vào túi đeo chéo, lấy ra một xấp bùa khống chế đã chuẩn bị sẵn, mỗi người một lá, bao gồm cả Lý Hạo.
Những người bị tôi khống chế đều đứng yên bất , riêng Lý Hạo thì quỳ xuống, miệng không ngừng hét lên:
“Cha mẹ ơi!”
“Đại sư, hắn đang livestream.”
Trì Linh ý đến chiếc điện thoại rơi từ tay Lý Hạo, nhận ra chúng tôi đang bị phát trực tiếp.
Tôi liếc lượng người xem đã lên đến bảy chữ số, lại số tiền tặng, không khỏi hít sâu một hơi.
Mặc dù người xem đều bị Lý Hạo kích , tức giận ném hàng trăm ngàn trứng thối, một quả trứng thối giá 1 tệ, 10.000 quả là 10.000 tệ, đây chẳng phải là đang giúp hắn kiếm tiền sao?
Lập tức, tôi nảy ra một ý tưởng mới:
Thà để tôi kiếm số tiền này, còn hơn để kẻ xấu như hắn hưởng lợi.
Tôi tắt livestream của Lý Hạo, lấy điện thoại của mình ra quay lại, đưa cho Trì Linh, nhờ “chân máy”.
“Đại sư, yên tâm, tôi sẽ quay đẹp cho !”
Bạn thấy sao?