Truyền Nhân Mao Sơn [...] – Chương 3

3

6.

Dù có hét cũng không thay đổi sự thật đã rồi. Ba người cùng phòng quay đầu tôi, ánh mắt như muốn tra hỏi.

Ailin lên tiếng trước:

“Nói đi, sao cậu biết đằng sau bức tranh có cửa?”

“Thành thật thì khoan hồng, chối cãi thì nghiêm trị.” Nhậm Chỉ tôi bằng ánh mắt sắc sảo, gặng hỏi.

“Đúng đó, không khai thì đại hình hầu hạ.” Tôn Thính Phong thêm.

Tôi đảo mắt, trả lời bằng giọng châm chọc:

“Chẳng phải quá rõ ràng sao? Streamer kia bảo đi về hướng đông tới cùng, cửa thì không ở sau bức tranh thì ở đâu nữa?”

Có lẽ vì giọng tôi quá tự nhiên, nên cả ba người đều im lặng, không biết gì.

Đúng lúc này, shipper gọi điện bảo tôi xuống nhận trà sữa. Tôi nhân cơ hội chuồn đi, tránh bị vặn hỏi đến cùng.

Tuy nhiên, tôi đánh giá thấp sức mạnh đồng tiền của nhà tư bản.

Chỉ đi lấy trà sữa một lát, lúc tôi quay lại phòng, ba người họ đã đồng loạt quay đầu tôi. Ánh mắt như hổ đói mồi.

Tôi theo phản xạ lùi lại một bước:

“À, tôi nhớ ra vẫn còn đơn hàng khác chưa nhận, tôi…”

Chưa kịp chuồn, tôi đã bị Ailin kéo lại phòng, còn Tôn Thính Phong thì đóng cửa ngay sau lưng tôi.

Nhậm Chỉ cầm chiếc điện thoại phụ dùng để nhận việc của tôi, giả tạo:

“Khi cậu đi lấy đồ, điện thoại phụ này của cậu cứ reo mãi, nên mình nghe giúp. Đoán xem ai gọi?”

Tôi không hề nao núng, bình thản đoán:

“Lừa đảo à?”

“Sai, là Cố Tinh Viễn.”

Ailin phấn khích lên tiếng.

Tôi: “???”

Ai cơ?

Cố Tinh Viễn?

Nhậm Chỉ bồi thêm:

“Anh ta còn gọi cậu là ‘Thuận Thủ Phát Tài’.”

“Thuận Thủ Phát Tài” là nickname của tôi trên nền tảng livestream.

Tôi không ngờ danh tính của mình lại bị lộ một cách bất ngờ như .

Trước sự tra hỏi của cả ba, tôi kiên quyết phủ nhận:

“Đó là cuộc gọi lừa đảo thôi. Cố Tinh Viễn thì sao có thể gọi cho tôi chứ? Mà, ‘Thuận Thủ Phát Tài’ là ai cơ?”

Chỉ cần tôi không thừa nhận, thì tôi không phải là “Thuận Thủ Phát Tài.”

Nhưng hôm nay có vẻ không phải ngày may mắn của tôi.

Lúc này, một người ở phòng kế bên gõ cửa, hớt hải :

“Thanh Song, Cố Tinh Viễn đang ở dưới tầng ký túc xá, nhờ mình chuyển lời cho cậu. Anh ta muốn gặp cậu một lần, nếu cậu không xuống, ta sẽ không đi.”

Một câu thôi cũng đủ. Mà đây rõ ràng là hai câu!

Tôi quay sang ba người cùng phòng, và họ lập tức chột dạ, né tránh ánh mắt tôi.

Rõ ràng, chính ba người họ đã bán đứng tôi.

7.

Khi tôi xuống gặp Cố Tinh Viễn, ba người kia định bám theo. Nhưng tôi dọa:

“Nếu các cậu theo, thì tôi không đi.”

Thế là họ bị tôi ngăn lại.

Khuôn mặt của Cố Tinh Viễn rất dễ nhận ra. Thêm vào đó, tiếng hét của người kia đã thu hút không ít nữ trong khu ký túc xá.

Khi tôi tới nơi, ta đã bị vây quanh bởi một đám đông.

Thấy cảnh đó, tôi chỉ muốn đau đầu.

Trong đám đông, có người nhận ra tôi, không biết ai hét lên:

“Trương Thanh Song tới rồi, mọi người tránh ra đi.”

Khỉ thật, cần thiết phải thế không?

Nhìn huống này, hẳn mọi người nghĩ rằng Cố Tinh Viễn đến đây để tỏ với tôi.

Họ không xem sao? Cố Tinh Viễn đứng đó mặt mày đầy bi ai, mắt đỏ hoe. Ai vào chẳng nghĩ ta đến để tỏ chứ?

Khi nghe thấy tiếng gọi của tôi, ánh mắt Cố Tinh Viễn lập tức chuyển sang..

Khi tôi vừa bước đến gần, ta bất ngờ lao tới, định quỳ xuống trước mặt tôi.

Hành đó, nhanh và dứt khoát đến mức tôi chỉ kịp nắm lấy cánh tay ta, dùng chút lực để ngăn lại.

“Anh , có gì cứ từ từ . Tôi vẫn còn phải sống trong trường này, đừng tôi.”

Nếu ta quỳ xuống thành công, ngày mai tôi sẽ nổi tiếng khắp trường, đi đâu cũng trở thành tâm điểm ý. Nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, tôi đã rùng mình.

“Đại sư, tôi đã trách nhầm cậu. Là do tôi vô tri mà báo cáo khiến cậu bị khóa tài khoản.

Nhưng… cậu có thể rộng lượng tha thứ, cứu mẹ tôi không?

Cậu thần thông quảng đại như , nhất định sẽ có cách, đúng không?”

Không biết ở tầng hầm thứ ba nhà mình, Cố Tinh Viễn đã thấy điều gì, mà bây giờ ta nắm lấy tay tôi như thể tôi là chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Tôi thầm than thở, nhớ đến lời hứa với cha, rằng nếu vi phạm, tôi sẽ không có tài lộc, cả đời nghèo khó.

Việc này, tôi không thể không .

Cảm giác tiền vào túi mình không phải của mình, có ai thấu không?

8.

Tôi ngồi trên xe của Cố Tinh Viễn tới nhà ta.

Trùng hợp thay, hôm nay bố ta không có ở nhà. Nếu ông ấy có mặt, Cố Tinh Viễn chắc chắn không vào tầng hầm thứ ba. Điều này chứng minh mẹ ta mệnh chưa tuyệt.

Trên đường tới nhà, điện thoại của Cố Tinh Viễn liên tục đổ chuông. Sắc mặt ta ngày càng tối sầm, không hề bắt máy.

Nhìn thoáng qua màn hình, tôi thấy người gọi là bố ta.

Khi chúng tôi tới nơi, tất cả người giúp việc trong nhà đã bị ta đuổi ra ngoài. Anh ta không tin tưởng bất cứ ai, sau khi phát hiện mẹ mình vẫn còn sống dưới tầng hầm thứ ba.

Người giúp việc rời đi, hẳn đã báo lại với bố ta.

Từ xa, tôi đã thấy một đám khí đen tụ lại phía trên căn biệt thự.

Đó là âm khí, thứ mà người bình thường không thấy .

Lại gần hơn, tôi thấy bốn góc của biệt thự bố trí trận pháp, phong tỏa toàn bộ không gian. Chính điều này khiến âm khí đọng lại, không tiêu tan.

Âm khí nuôi dưỡng vong hồn. Rõ ràng, chuyện này phức tạp hơn tôi tưởng.

Khi xuống tầng hầm thứ ba, cảm giác này càng rõ rệt. Chưa tới nơi, tôi đã cảm nhận từng cơn gió lạnh buốt lướt qua da.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...