“Thầy Tống, thật sự không biết phải cảm ơn thầy thế nào cho đủ. Tiền thù lao tôi đã chuyển vào tài khoản rồi. Đây là lô hàng mới tôi vừa mang về từ Myanmar, kiểu dáng độc đáo, không đáng bao nhiêu đâu, thầy cầm chơi cho vui nhé?”
Chủ tịch tập đoàn trang sức Phượng Cát cung kính đưa cho tôi một chiếc hộp nhung đỏ. Tôi mở ra xem—bên trong là một chiếc bầu hồ lô bằng ngọc phỉ thúy, sắc xanh trong vắt, chất ngọc thuộc loại băng chủng đế vương lục, ít nhất cũng phải trị giá vài trăm triệu.
Tôi gật đầu, nhận lấy chiếc hộp, tiện tay nhét vào balo như không có gì quan trọng.
“Ra cổng trường tiễn tôi xuống xe.”
Tôi tên là Tống Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, đồng thời cũng là truyền nhân duy nhất còn lại của Địa Sư đời này.
“Địa Sư” – trong cổ thư còn gọi là phong thủy sư, không phải ai hành nghề phong thủy cũng xứng gọi là Địa Sư.
Dân gian có câu: “Địa Sư hạng nhất xem sao trời, Phong Sư hạng nhì tìm long mạch, thầy tướng hạng ba đi đầy đường.”
Người hành nghề bây giờ, đa phần chỉ là hạng ba. Còn kẻ thật sự tinh thông thuật xem tinh tú, đoán thiên khí, thời xưa đều việc ở Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng thất.
Cụ cố của tôi, chính là vị Giám chính cuối cùng của Khâm Thiên Giám triều Thanh.
Tôi xuống xe, đeo balo, vươn vai một cái. Chủ tịch Chu cũng vội vàng bước xuống tiễn, bắt tay tôi rất nhiệt .
“Thầy Tống, hôm nào rảnh mời thầy ghé vườn rượu nhà tôi chơi nhé?”
“Để tính.”
Tôi rút tay lại, xoay người bước vào cổng trường. Cảm giác mấy sinh viên đi ngang đều thì thầm bàn tán. Ánh mắt tôi vừa quét qua, bọn họ lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác, trông cứ lén lút kỳ lạ thế nào ấy.
Vừa đến cửa ký túc xá, tôi đã nghe tiếng gào ầm ĩ quen thuộc của Lâu Thiến Thiến vọng ra từ trong phòng.
“Mau này! Tôi đã rồi mà các cậu còn không tin! Cái ông già kia tôi nhận ra ngay – là Chủ tịch tập đoàn trang sức Phượng Cát! Con ông ta cũng học trường mình đấy! Đúng là không biết xấu hổ, giữa cổng trường mà ôm ấp như chốn không người! Loại người như , trường còn chưa đuổi học là sao?!”
“Trời ơi Thiến Thiến, cậu lấy ảnh này ở đâu ra thế?”
Lâu Thiến Thiến kiêu ngạo hếch cằm:
“Bạn tôi vừa chụp ở cổng trường, gửi thẳng cho tôi luôn! Tôi rồi mà, ngày nào cũng có xe sang đến đón, nhà thì bình thường thôi, mà ta xem, trên người thứ gì chẳng phải hàng hiệu? Thật không chịu nổi phải ở chung ký túc với loại ghê tởm như .”
Tôi mặt lạnh bước vào phòng, tiện tay đặt balo xuống bàn.
Không ai thêm một lời nào.
Cả phòng bỗng chốc im phăng phắc.
2.
Chỉ có Lâu Thiến Thiến là vẫn tôi bằng ánh mắt mỉa mai, giọng điệu đầy châm chọc:
“Ơ kìa, tan ca thêm về rồi à? Lần này lại ‘boa’ món gì hay ho thế?”
Tôi ở ký túc xá, thỉnh thoảng buổi tối phải ra ngoài, cùng phòng có hỏi thì tôi chỉ gia cảnh không khá giả, phải đi thêm kiếm chút tiền.
Hôm đó tôi vừa xem phong thủy nhà cho một nữ chủ doanh nghiệp xong, bà ấy cảm kích quá, tiện tay lấy từ phòng thay đồ ra một chiếc túi xách mới cứng, cứ nhất quyết nhét vào tay tôi. Tôi mang về ký túc xá, tiện tay ném lên ghế – đúng lúc bị cùng phòng thấy.
Lăng Linh liền nhào tới, sờ sờ chiếc túi rồi hét toáng lên đầy kinh ngạc:
“Trời đất ơi, Thiến Thiến, cậu mau lại xem đi! Có phải là cái túi phiên bản giới hạn mà hôm qua cậu cho tớ coi không? Cậu còn bảo là cả nước chỉ có mười cái, tiền cũng không mua mà, sao Tống Mặc Vũ lại có chứ?!”
Lâu Thiến Thiến bĩu môi. Bố ta là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, gia thế vốn dĩ đã thuộc dạng phú quý trong trường, bình thường ở ký túc xá chỉ có ta là người khoe khoang. Làm sao chấp nhận chuyện người khác có đồ tốt hơn mình?
“Chắc là đồ fake thôi.”
Tôi cũng gật đầu phụ hoạ:
“Ừ, đúng rồi, đồ giả đấy.”
Tôi chẳng buồn để tâm, Lâu Thiến Thiến lại không chịu dừng.
Vài hôm sau có mấy rủ nhau đi dạo phố, Lâu Thiến Thiến bỗng nhiên khen chiếc túi của tôi hết lời, còn cố bảo tôi đeo nó ra ngoài. Đến gần khu cửa hàng hàng hiệu, ta đột nhiên đổ nửa cốc cà phê lên túi tôi.
“Trời ơi Tiểu Vũ, tớ không cố ý đâu! Nhưng hãng này dịch vụ tốt lắm, hay là tụi mình mang túi vào trong nhờ họ vệ sinh miễn phí nhé?”
Tôi vết bẩn loang trên chiếc túi, thật sự hơi xót. Túi đẹp thế này mà bị đối xử như đồ bỏ… Đúng là lãng phí. Tôi gật đầu đồng ý mang túi vào sạch, trong khi Lâu Thiến Thiến với Lăng Linh đứng sau che miệng trộm.
“Con nhỏ đó bị ngốc à? Đợi lát nữa bị nhân viên cửa hàng đuổi ra thì mất mặt to đấy, ha ha ha.”
Lâu Thiến Thiến với Lăng Linh hả hê dẫn đám cùng lớp bước vào cửa hàng hàng hiệu, chuẩn bị xem tôi bẽ mặt. Nào ngờ, nhân viên vừa nhận lấy túi liền lễ phép mời chúng tôi ngồi, còn rót trà tiếp đãi. Cô ấy nhẹ nhàng túi cần gửi về xưởng để xử lý, sẽ mất khoảng một tuần, hỏi tôi địa chỉ để sau đó giao tận nơi.
“Không thể nào! Mấy người nhầm rồi! Cái túi đó là hàng giả mà!”
Lâu Thiến Thiến tức đến nỗi mặt biến sắc, suýt nữa chỉ tay mắng nhân viên. Nhân viên bán hàng tròn mắt ta:
“Thưa , chiếc túi này có mã số riêng bên trong, là hàng chính hãng chúng tôi mới bán ra hồi tháng trước. Không thể nào là hàng giả .”
Không khí lập tức lặng đi một nhịp—cả nhóm đều ngơ ngác.
“Ơ… Tống Mặc Vũ, nhà cậu gì thế? Ghê thật đấy…”
“Đúng đó, túi đắt như mà cậu chẳng bao giờ khoe khoang, trước giờ cậu giản dị lắm luôn á.”
“Chứ không như ai kia, cả cái túi trên người người ta cũng chỉ bằng một cái móc khóa, thế mà ngày nào cũng lôi ra khoe hoài.”
Mặt Lâu Thiến Thiến đỏ bừng như cà chua chín, dậm chân bỏ chạy.
Từ hôm đó trở đi, ta bắt đầu tung tin khắp nơi rằng tôi bao nuôi, mấy món đồ đắt tiền đều là do mấy ông già lắm tiền tặng cho.
3.
Tôi chẳng buồn chấp ta, thay bộ đồ rồi ra ngoài ăn tối.
Ăn nửa bữa thì có người bưng khay cơm ngồi xuống đối diện.
Tôi ngẩng lên — nam thần của trường, Giang Hạo Ngôn, đang chống cằm tôi, gương mặt bày ra nụ lấy lòng:
“Thầy Tống à, nể cùng là học, thầy có thể đến nhà tôi xem giúp một lần không? Tôi xin thầy đấy.”
Người phụ nữ tặng tôi túi hôm nọ là ruột của Giang Hạo Ngôn. Bà ấy đã với tôi chuyện nhà họ Giang từ lâu, cầu xin tôi giúp đỡ mấy lần rồi. Nhưng tôi có nguyên tắc: mỗi tháng chỉ nhận một đơn, giờ mới giữa tháng mà lịch đã kín hết.
Tôi lấy điện thoại ra, lướt qua ghi lịch hẹn một lượt.
“Bây giờ là tháng Sáu. Nếu không có thay đổi thì… phải đến tháng Hai năm sau mới đến lượt nhà cậu.”
Giang Hạo Ngôn quýnh lên, gãi đầu, rồi nắm lấy tay tôi:
“Tôi cầu xin thầy, thật sự là chuyện gấp như lửa cháy đến nơi rồi.”
“Khụ khụ—Giang Hạo Ngôn, tôi có chuyện muốn với cậu.”
Lâu Thiến Thiến xuất hiện sau lưng, ánh mắt đỏ au như sắp nhỏ máu, chằm chằm vào bàn tay hai chúng tôi đang nắm.
Cô ta thích Giang Hạo Ngôn từ lâu, ngày nào cũng ở ký túc xá nhắc mãi về điều kiện gia đình bên đó tốt thế nào, Giang Hạo Ngôn ưu tú ra sao, hai người họ “trời sinh một cặp” thế nào… đến mức bọn tôi nghe cũng phát ngán. Nhưng Giang Hạo Ngôn lại chưa từng để ta vào mắt.
Giang Hạo Ngôn cau mày, không kiên nhẫn ra mặt.
“Tôi bận.”
Giọng ta lạnh tanh.
Lâu Thiến Thiến nghẹn lời, vành mắt lập tức đỏ bừng.
“Giang Hạo Ngôn, cậu định hạ thấp bản thân để thích loại con như thế à? Cậu có biết không, ta quan hệ mờ ám với không ít ông già bên ngoài! Sáng nay còn Chủ tịch Chu của Phượng Cát đưa đến tận cổng trường nữa kia!”
“…Cái gì cơ?”
Giang Hạo Ngôn trừng mắt:
“Sao ông Chu lại chen ngang? Tại sao ông ta thì còn tôi thì không? Tôi thua ở điểm nào chứ?!”
Mấy sinh viên xung quanh: …Giang Hạo Ngôn bị điên rồi à? Sao lại hạ mình tới mức này?
Tôi rút tay khỏi tay ta, thản nhiên :
“Tháng trước Chu Tiềm Tiềm tổ chức sinh nhật, mời cả đám học tới nhà. Tôi tiện đường ghé xem luôn.”
Giang Hạo Ngôn đột nhiên đập trán:
“Chết tiệt! Sao mình không nghĩ ra chứ!”
Anh ta lập tức đứng phắt dậy, dẫm luôn lên ghế nhảy lên mặt bàn, vung tay một cái vô cùng khí thế:
“Thứ Bảy này là sinh nhật tôi! Mời tất cả học trong khoa đến nhà tôi dự tiệc! Ai cũng mời!”
Nói xong, ta cúi đầu, ánh mắt sáng rực tôi đầy mong chờ:
“Thầy Tống, thầy nhất định phải tới đấy!”
Đám học lập tức vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Bị bao ánh chăm chăm ép buộc, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu:
“Được rồi, đi thì đi.”
Bạn thấy sao?