Truyền Nhân Của Dược [...] – Chương 7

Chương 7

Đổi lại xiêm y đàng hoàng, ta chạy tới chỗ Thẩm phu nhân vừa hay đến giờ dùng bữa trưa.

Ăn xong, phu nhân với đại công tử:

“Bạch Vi tinh thông y lý, con thường ngày múa đao luyện kiếm, tất cơ thể có tổn hao, chi bằng để nàng bắt mạch xem sao.”

Thẩm Thanh Hà chen miệng:

“Mẫu thân thật thiên vị, con cũng muốn Bạch nương xem bệnh!”

Thẩm phu nhân trừng hắn một cái, kéo tay ta đặt lên cổ tay Thẩm Vong Ưu.

Ta không biết bắt mạch thật, liền giả vờ bộ tịch, trầm mặc thần bí hồi lâu.

Phu nhân bị ta dọa, khẽ hỏi:

“Có gì bất ổn sao?”

“Đại công tử khí huyết sung mãn, mạch tượng hữu lực, tuổi xuân phơi phới, hoàn toàn phù hợp để sinh con nối dõi.”

“…Cô nương bị sao , giọng khàn cả rồi?”

Hỏi hay lắm ta đang diễn.

“Khụ khụ… tối qua nhiễm phong hàn, không sao cả.”

Thẩm Vong Ưu khẽ nhếch môi, nụ lãnh đạm như ánh trăng đầu đông mê người đến cực điểm.

“Có lẽ… do nương sáng sớm bị nước lạnh tạt vào người chăng?”

Tay ta đang đặt trên cổ tay hắn bỗng cứng lại.

Không phải hắn mù mặt sao? Sao biết ta là người sáng nay?

Ta trừ, lảng sang chuyện khác.

Vừa ngẩng đầu, bắt gặp Thẩm Vân Phàm ta chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng. Hắn mà thấy ta thân mật với huynh trưởng, e là sắp tức nổ đan điền rồi.

Thẩm Vong Ưu lập tức rút tay về:

“Đa tạ nương. Ta phải về luyện kiếm rồi.”

Thẩm phu nhân liền xúi:

“Bạch Vi từng với ta là nàng hâm mộ kiếm khách, nghe con kiếm pháp siêu phàm, muốn đi theo học hỏi một phen.”

Hắn ngoảnh lại, lạnh:

“Sáng nay còn chưa đủ sao?”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng ta.

Ta đi sát sau hắn, vừa rảo bước, vừa cầu khấn đừng hỏi gì thêm.

Đến chỗ vắng, hắn dừng lại:

“Cô nương đi theo ta gì?”

Ta sắp khóc đến nơi:

“Ta… ta không theo. Chẳng qua phòng ta ở gần phòng công tử thôi!”

Ta không phải biến thái đâu, hu hu.

“Ngươi không phải mù mặt sao? Sao lại biết là ta?”

Hắn nghiêng người, cúi sát lại gần, chăm ta như muốn ra một bông hoa:

“Ta thực sự mù mặt. Giống như ngươi khỉ cũng chẳng phân biệt con nào, ta người cũng thế.

“Nhưng… trên người khi sáng có mùi thuốc nhàn nhạt. Lần sau chuyện mờ ám nhớ che giấu mùi hương lại.”

Ta gật gù:

“Hiểu rồi.”

Rồi ta mới sực tỉnh:

“Khoan! Ta chuyện mờ ám gì chứ? Là công tử kêu ta chuẩn bị nước tắm, là công tử tự cởi y phục trước mặt ta, là công tử giữ ta không buông!”

“Choang!” – phía sau vang lên tiếng va chạm loảng xoảng.

Thì ra là Thẩm phu nhân và trang chủ đang núp sau tường!

Phu nhân vẻ mặt mừng rỡ, túm lấy tay hai chúng ta:

“Hảo hài tử, hảo hài tử! Đều là con ngoan của ta! Bọn nhỏ bây giờ nhanh thật, không giống lứa bọn ta năm xưa.”

Trang chủ vuốt râu gật gù:

“Con cháu có phúc của con cháu. Trước đây ta còn lo Vong Ưu quá khô khan… giờ xem ra là ta lo thừa rồi.

“Hôm nay ta cho người xem ngày thành hôn thôi!”

[ – .]

Thẩm Vong Ưu biến sắc, vác ta lên vai… chạy trốn.

Ta quay đầu lại, chỉ thấy trang chủ và phu nhân vẫy tay rạng rỡ.

Khôngggg… các người nghe ta giải thích đã mà!!

Thẩm Vong Ưu chạy một mạch tới rừng trúc, đặt ta xuống.

“Thẩm công tử… có phải muốn chuyện xấu gì với ta không?” – ta ôm chặt cổ áo.

Hắn đỏ mặt:

“Bạch nương, xin hãy giải thích rõ với phụ mẫu ta. Giữa chúng ta… là trong sạch!”

Trong sạch cái nỗi gì! Mới vừa rồi là ngươi vác người ta chạy mất hút mà!

“Ta cả đời chỉ biết kiếm đạo, phiêu bạt khắp nơi, sống không cố định, vốn không tính lấy nương tử.”

À à, hiểu rồi chưa chơi đủ nên không muốn ràng buộc, phải không?

“Sắp tới sẽ có đại hội võ lâm, ta phải rời trang đi tham gia đại hội.”

Thẩm Vong Ưu, ngươi là đồ không có tim!

Ta về phòng trong bộ dạng ủ rũ như hoa rụng mưa sa.

Tình ấy mà, đến nhanh… đi cũng nhanh.

Vừa đặt chân vào cửa, Thẩm Vân Phàm theo ngay sau.

Ta liếc hắn, bực bội:

“Ngươi theo ta gì?!”

Hắn xắn tay áo:

“Bạch nương cũng bắt mạch cho ta đi.”

Còn bắt mạch bắt mạch! Ngươi không biết ta mù y học chắc?

Ta bực mình đặt tay lên cổ tay hắn:

“Thận hư, tỳ hư, gan yếu, tim suy, nhát gan. Nhị công tử cần giữ tinh thần khoáng đạt, đừng giữ thù hận từ thời… mặc yếm ấy nữa nếu không là tổn nội tạng đấy.”

Hắn lạnh lùng đáp:

“Ta có tổn không thì chưa rõ, miệng ngươi đúng là độc thật đấy.”

“Đại ca ta đầu óc toàn gỗ, trong tim chỉ có kiếm pháp, chẳng nghĩ đến chuyện thành hồn đâu. Lại thêm hắn có bệnh mù mặt, ngay cả trông thế nào hắn còn chẳng nhớ nổi.”

Được rồi, đại hiệp! Muốn rắc muối lên vết thương thì cũng đừng mạnh bạo thế chứ!

Ta quay mặt đi, tỏ vẻ bị tổn thương sâu sắc.

Hắn cắn răng, đột nhiên quát:

“Bạch Vi, ngươi thật là đồ không có tim!”

Ơ… lại có chuyện gì nữa?

Hắn đột ngột nắm chặt cổ tay ta, mắt đỏ hoe:

“Ngươi… ngươi thật sự thích đại ca ta sao? Rõ ràng hồi nhỏ ngươi từng …”

“Đừng có suốt ngày nghĩ mấy chuyện linh tinh vớ vẩn nữa, sao không lo nghĩ cách kiếm tiền đi? Vừa nông cạn… mà lại vừa vui!”

Cứ lấy mãi chuyện thời thơ ấu ra , không chán sao?

Hắn khựng lại, buông tay, ấp úng:

“Ta hiểu rồi.”

Nhìn bộ dạng hắn như mất cả hồn lẫn vía, từng bước lảo đảo rời khỏi phòng.

Liên Kiều chẳng biết từ đâu ló đầu ra:

“Tiểu thư, ta đoán… nhị công tử thích người đấy.”

“…Đoán hay lắm. Đừng đoán nữa.”

Liên Kiều mà đoán trúng, heo biết leo cây.

Xem ra chuyến này… ta về tay không rồi.

Phụ thân à… nữ nhi bất tài, đành phụ kỳ vọng của người.

Thẩm Vong Ưu hẳn đã thưa rõ với song thân, song Thẩm phu nhân vẫn chưa chịu buông tay.

Giờ đại hội võ lâm sắp diễn ra, một đời minh chủ mới sắp xuất hiện, Thẩm Vong Ưu chính là người kỳ vọng nhất.

Trang chủ và phu nhân muốn ra ngoài cổ vũ cho trưởng tử một phen, là cả nhà cùng lên đường, tất nhiên tiện thể… lôi cả ta theo.

Ta vốn định quay về Dược Vương Cốc, nghĩ lại, đại hội võ lâm là đại sự thiên hạ, đi mở mang kiến thức một chút cũng không uổng.

Đại hội diễn ra suốt bảy ngày, hùng hào kiệt khắp tứ phương tề tựu, tranh tài cao thấp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...