Dẫn ta đến một gian phòng, hắn nghiêm túc :
“Tỷ tỷ, thuyền còn hai ngày nữa mới cập bến, giờ ta đã đắc tội với bọn chúng, chạy đâu cũng không thoát.”
“Ý ngươi là?”
“Nếu tỷ tỷ đã trời sinh thần lực, ta nương nhờ bên cạnh tỷ tỷ vài ngày, tỷ có thể bảo hộ ta không?”
Ánh mắt hắn lấp lánh sao trời, vừa đáng vừa vô tội.
A… sao ta có cảm giác… mình bị hắn đưa vào tròng rồi?
Tiểu công tử ấy bám lấy ta suốt hai ngày trên thuyền, không chịu rời nửa bước.
Lúc thì đòi đứng bên mạn thuyền ngắm trăng tìm cảm hứng, lúc thì cá trong nước ngâm thơ ta thật sự bị hắn phiền muốn phát điên.
Liên Kiều nhỏ:
“Tiểu thư, vị tiểu công tử này chẳng phải… có ý với người chứ?”
“Không đến mức ấy đâu. Với lại… ta không có hứng thú với tiểu đệ đệ.”
Đang , tiểu công tử ấy lại tìm đến, đòi theo ta cùng xuống thuyền.
Khi thuyền cập bến, ta kéo Liên Kiều bỏ trốn.
Lâm Phong Sơn Trang đã ở ngay trước mắt.
Ta giao ngọc bội phụ thân đưa cho lính gác, thông báo xong, trang chủ Thẩm Lâm Phong đích thân ra đón.
“Nhận thư báo từ cốc chủ, ta đã lập tức sai khuyển tử đi đón nương. Không ngờ nương lại tự mình đến tận nơi.”
Phu nhân của hắn Tưởng Như Tuyết nắm lấy tay ta, nụ rạng rỡ:
“Mỹ nhân xinh xắn lanh lợi thế này, không biết là phúc phận của đứa con nào cảu ta đây? Cô nương đường xa mệt nhọc, mau vào nghỉ ngơi. Tối nay ta mở tiệc tẩy trần cho nương!”
Trang chủ còn đặc biệt cho người gọi ba vị công tử đang bên ngoài hồi trang.
Đại công tử Thẩm Vong Ưu vì đang trên đường tới Dược Vương Cốc đón ta nên chưa trở lại.
Đến yến tiệc buổi tối, ta gặp nhị công tử Thẩm Vân Phàm trước tiên.
Quả nhiên là người tuấn tú phi phàm. Cổ tay áo thêu chỉ vàng hình vân lưu, thắt lưng buộc đai tơ nhện viền chỉ vàng, treo ngọc bội trắng trong tinh khiết. Mái tóc đen nhánh cài trâm ngọc xanh viền vàng qua đã biết là người… nhiều tiền.
Chỉ là… ánh mắt hắn ta có chút lạ, hình như… chán ghét?
Sau đó, tam công tử Thẩm Thanh Hà cũng đến.
Ơ, khoan đã hắn chẳng phải là công tử áo xanh ta gặp trên thuyền sao?!
Hắn ta, xấu xa, mấp máy môi:
“Tỷ tỷ còn muốn chạy nữa không?”
Ta… bại lộ thân phận rồi!
Thật là muốn xỉu tại chỗ!
Bữa cơm này, ta ăn mà như ngồi trên đống lửa.
Phu nhân luôn tay gắp thức ăn cho ta, khiến bát ta chất cao như núi.
Trang chủ Thẩm Lâm Phong :
“Phu nhân xưa nay thích có con , chẳng qua thiên ý trêu người, sinh liền ba đứa đều là con trai .”
Phu nhân nắm tay ta, ánh mắt dịu dàng:
“Bạch Vi vừa là biết từ bé đã lanh lợi đáng , lớn lên lại càng khiến người vừa đã mến. Có lẽ đây chính là cái gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi.”
Ta cúi đầu ra vẻ đoan trang dè dặt.
Trang chủ lại tiếp lời:
“Bạch nương là truyền nhân Dược Vương Cốc, y thuật hơn người. Trưởng tử nhà ta Vong Ưu luôn bôn ba giang hồ cứu người độ thế, hai người một cứu sống, một trị thương, quả thực trời sinh một đôi.”
Ta nghe mà lòng lạnh toát, mồ hôi rịn sau lưng y thuật của ta, đích xác là… hơn người thật.
Thẩm phu nhân là người tinh tế, thoáng thấy sắc mặt ta biến đổi, liền dịu giọng:
[ – .]
“Nữ nhi danh gia vốn không hợp với đánh đánh g.i.ế.c , Vong Ưu chỉ sợ không phải nhân tuyển thích hợp. Nhị công tử Vân Phàm nhà ta buôn bán giàu có, rất thích hợp với Bạch Vi sống cuộc đời an ổn .”
Ta gật đầu tán thành ôm tiền mà sống, mới là đạo lý an thân.
Ta lén liếc sang nhị công tử, nào ngờ hắn chạm mắt với ta, lập tức nhíu mày, quay mặt đi.
Ta đâu có đắc tội gì với hắn chứ?
Bỗng ta nghe giọng của tiểu tinh Thẩm Thanh Hà vang lên:
“Cha mẹ thật bất công, sao chỉ nhắc hai huynh? Nhi tử cũng muốn gia nhập tranh tài!”
Thẩm phu nhân vội hỏi:
“Bạch Vi con có để tâm việc phu quân nhỏ tuổi hơn mình không?”
Đương nhiên là để tâm!
Ta vừa định lên tiếng từ chối, thì thấy tên nhóc Thẩm Thanh Hà giơ lên một tờ giấy sau lưng cha mẹ, trên viết bốn chữ to tướng:
“Từ chối thì ta bóc trần.”
Lời định nghẹn nơi cổ họng, đành chuyển hướng:
“Con không để tâm đâu ạ.”
Cổ nhân có câu: Anh hùng không hỏi xuất thân, lưu manh không phân tuổi tác. Thẩm Thanh Hà, ngươi chờ đấy cho ta!
Hắn đến nheo cả mắt:
“Quá tốt! Tỷ tỷ đừng vì ta tuổi nhỏ mà xem thường, trong ba huynh đệ ta đầu óc linh hoạt nhất đấy.”
“Ngươi linh hoạt quá, đầu ta theo không kịp.”
“Ta là trạng nguyên lang, tỷ chính là trạng nguyên phu nhân.”
“Ta chẳng rành thi thư, chỉ e tam công tử gảy đàn cho trâu nghe.”
“Ta vốn chẳng muốn lấy người thông minh quá, chỉ muốn lấy người có tuyệt kỹ trên thân như tỷ tỷ.”
Hắn nhếch môi, ánh mắt như đang ép buộc đúng là tuổi nhỏ mà gan lớn!
Phu nhân vội chen vào:
“Ăn cơm đi, ăn cơm đi!”
Ta hiện có phải giống kẻ ngồi chờ c.h.ế.t không?
Vừa ăn xong, ta liền đến tìm phu nhân, biểu thị nguyện ý… cùng nhị công tử Vân Phàm tiếp .
Phu nhân lập tức an bài phòng ở của ta gần với viện của nhị công tử.
Đồng thời sai nhị công tử đưa ta về phòng nghỉ.
Thẩm Vân Phàm cầm lồng đèn đi trước, dáng đi nhanh như gió.
Ta chỉ biết bước nhanh theo sau, thậm chí phải chạy nho nhỏ mới kịp.
Đi ngang qua hồ sen, hắn đột nhiên dừng lại.
Ta không kịp phản ứng, liền đ.â.m sầm vào lưng hắn.
Vô duyên vô cớ dừng gì?
Chỉ thấy nhị công tử xoay người, như không , chăm ta:
“Bạch nương, ra thì… chúng ta từng là cố nhân đấy.”
Hả? Là huống gì đây?
Hắn bước tới gần, bóng người cao lớn tràn đầy áp lực:
“Cô nương sẽ không phải quên rồi chứ?”
Ta lập tức gượng:
“Người như công tử, tướng mạo rồng phượng, sao khiến người ta quên ?”
Thực ra ta hoàn toàn không nhớ.
“Phụ thân ta từng đến Dược Vương Cốc trị bệnh, ta theo mẫu thân tới đó, gặp một tiểu nha đầu, dung mạo khả ái như tuyết.”
Bạn thấy sao?