Truyện Hoán Cốt – Chương 7

Chương 7

Bùi Trình an ủi nàng: “Yên Yên ghen sao? Nàng muốn gì, trẫm ban thưởng cho nàng! Để thần nữ đi cứu Tịch nhi một lần.”

Sắc mặt Vân Yên Yên lúc này mới dễ coi hơn một chút.

Nhưng, ta ra Bùi Trình không hề có chút cảm nào với Vân Yên Yên, kiếp trước hắn cũng từng an ủi ta như .

Sau khi ta múa suốt đêm cho Tịch phi, máu đông cứng tất vào da thịt, cởi cũng không ra, hắn đến cung Khôn Hòa an ủi ta: “Hoàng hậu vất vả rồi, Tịch nhi thân thể yếu đuối, khó tránh khỏi chút tùy hứng. Nàng muốn gì, trẫm đều có thể bù đắp cho nàng!”

Những gì hắn cho ta không hề có chút chân nào, chỉ toàn là bù đắp và ban thưởng.

Cũng may, đời này, thất lục dục ta đều không cần nữa.

11

Theo sau Bùi Trình rời khỏi cung điện, hắn bước đi phía trước, chợt dừng chân.

Dưới vành mũ miện, gương mặt hắn tuấn mỹ, đôi mày mắt mang theo vẻ sâu thẳm khó dò: “Đêm đó, người mà trẫm gặp ở Vân gia, chính là nàng.”

“Vì sao nàng không chịu cùng trẫm hồi cung, lại đẩy trẫm cho người khác?”

Vẻ mặt ta vẫn thanh lãnh như cũ.

“Hoàng thượng, thiếp là thần nữ, đời này phải tuân thủ thanh quy giới luật, không vướng bận ái.”

Hắn là đế vương, lẽ nào lại không rõ những thanh quy mà thần nữ Vân gia phải tuân theo?

Kiếp trước, Vân Yên Yên lòng với hắn, tìm cách quyến rũ hắn, liền bị Bùi Trình nghiêm khắc từ chối.

Bùi Trình khẽ , nụ khó dò: “Thần nữ thì sao?”

Tim ta khẽ run lên, nhớ lại lời sư phụ dặn dò.

Đàn ông, ái thế tục, chỉ là chướng ngại trên con đường thành thần của ta!

Suốt đoạn đường tiếp theo, Bùi Trình không thêm gì với ta.

Hắn dẫn ta đến Noãn Tịch Các, nơi Tịch phi ở.

Hắn đau lòng ôm lấy Tịch phi đang hôn mê: “Thần nữ, trẫm muốn nàng bằng mọi giá, phải khiến nàng ấy tỉnh lại!”

Nhìn Tịch phi mặc y phục màu tím, sắc mặt trắng như tuyết.

Cảm giác choáng váng kỳ lạ lại ập đến.

“Gần đây trong cung có tà ma hoành hành, xin thần nữ ở lại phép cho Tịch phi!”

Ánh mắt Bùi Trình u lạnh: “Trẫm không cho phép bất cứ thứ gì đến gần nàng ấy, nàng ấy!”

Rất kỳ lạ, trên người Tịch phi ta không cảm nhận khí tức của tà ma, ngược lại lại thoang thoảng một luồng khí.

Ta bày pháp trận, túc trực bên cạnh Tịch phi.

Đêm xuống, một cơn gió lạnh thổi tắt nến trong điện, Tịch phi vốn đang hôn mê bỗng mở mắt, ta với nụ như có như không: “Quy Ngọc, đã lâu không gặp.”

“Ngươi không có cảm với hắn, sao còn quay về bên hắn!”

Ta khẽ nhíu mày: “Tịch phi, ngươi cũng trùng sinh sao?”

Trên gương mặt yếu ớt của Tịch phi nở một nụ quyến rũ tự nhiên, lại lạnh lẽo đến cực điểm.

“Ta không trùng sinh!”

“Bởi vì…” Nàng ta chậm rãi : “Ta chính là quái!”

“Kiếp trước chỉ cần dùng mạng của vạn người để xây Phượng Lai Đài, ta sẽ có thể lấy lại chín cái đuôi.” Phía sau nàng mọc ra một chiếc đuôi cáo khổng lồ màu tím, trong mắt lóe lên ánh dị màu xanh lục: “Đáng tiếc đích tỷ của ngươi lại quá ngu ngốc, thân là thần nữ mà đến cả năng lực chống lại ta cũng không có, tham luyến ái nhân gian, còn tự tay chết thứ muội của mình!”

“Đời này, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, mà lại tự tay mổ xương, đem thần cốt đổi cho ngươi!”

“Nhưng Quy Ngọc, ngươi không có ký ức, vẫn không phải là đối thủ của ta, chỉ cần ta ăn trái tim ngươi, ngươi sẽ hồn phi phách tán, không bao giờ có thể luân hồi chuyển thế, trở về bên hắn nữa! Đoạn nghiệt duyên này cũng nên chấm dứt rồi!”

Nói xong, chiếc đuôi màu tím khổng lồ của nàng quét tới.

Ta rút thanh kiếm mà sư phụ để lại cho ta, nàng ta đã mọc ra bốn cái đuôi, ta nhất thời sơ ý, không chống cự kịp, bị đuôi nàng đánh mạnh văng ra ngoài.

Ta trượt dài trên nền gạch trơn nhẵn, đập vào cánh cửa, phun ra một ngụm máu.

“Người đâu!” Ta gắng gượng chống kiếm đứng dậy, các cung nữ xung quanh đều đã hôn mê, không một ai biết Tịch phi là quái.

Nàng chân trần, y phục tím bay phất phới trong gió, mị và tàn nhẫn bước đến trước mặt ta.

“Vô dụng như sao!”

“Vẻ vang của người đứng đầu Vô Tình Đạo trước kia đâu rồi? Ngươi chỉ còn chút nữa là có thể phi thăng thành tiên rồi.”

Nàng dùng một tay bóp cổ ta nhấc lên, móng tay đỏ tươi chạm vào ngực ta: “Ngươi luân hồi bao nhiêu kiếp như mà quên hết rồi sao, quên Bùi Trình đã chết trước mặt ngươi như thế nào rồi sao! Ngươi một lòng hướng đạo, trong lòng vô thật là tàn nhẫn!”

“Kiếp trước Bùi Trình đối xử với ngươi như , cũng là do ngươi nợ hắn!”

Ta bị nàng bóp cổ, không nên lời.

Một cơn đau dữ dội truyền đến từ ngực, Tịch phi sắp móc tim ta ra rồi!

Một đạo kim quang giáng xuống, một kiếm chém , quét sạch tà!

Sư phụ đến rồi!

Huyền Tịch bạch y đạp tuyết, tóc bạc tung bay, từ trên không trung đáp xuống, ôm ta vào lòng.

Đầu ngón tay người tụ lại ánh sáng đặt lên vết thương xuyên thấu của hồ .

Tịch phi hoàn toàn hiện nguyên hình quái, là một con hồ ly khổng lồ màu tím: “Thanh Hành Thượng Tiên!”

Ánh mắt Huyền Tịch lạnh lẽo như băng tuyết, đồng tử màu bạc thờ ơ vô , phía sau người xuất hiện pháp tướng màu vàng.

“Nàng là đồ nhi của ta!”

“Ngươi chỉ là một con hồ ly nhỏ bé, cũng dám nàng!”

Tịch phi dùng thân cáo gào thét: “Các ngươi tu Vô Tình Đạo, lũ quái vật mặt lạnh tim băng!”

“Vì Bùi Trình, ta dù phải hủy hoại tu vi một lần nữa, cũng muốn khiến nàng ta hồn phi phách tán!”

Ta không ngờ, Tịch phi thân là quái, lại hận ta đến .

Ta và nàng ta rốt cuộc có ân oán gì?

Sư phụ đặt ta xuống, đầu ngón tay người tụ lại khí màu vàng nhạt: “Ngươi đã hai đồ nhi của ta, ta không thể giữ ngươi lại nữa.”

Ngay khoảnh khắc Tịch phi lao tới.

Một bóng hình hoàng bào lao vào, loạng choạng cản nàng ta lại: “Tử Tịch đừng!”

Bùi Trình đã sớm biết nàng ta là quái sao?

Hắn quay người Huyền Tịch, vị nhân hoàng này bỏ xuống vẻ cao ngạo, thấp giọng khẩn cầu: “Tử Tịch chưa từng ai, xin vị tiên trưởng tha cho nàng!”

Đôi mắt bạc lạnh lẽo như sương của Huyền Tịch chằm chằm vào Bùi Trình.

“Ngươi vì một con mà đoạn tuyệt con đường tiên đạo của bao nhiêu kiếp.”

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Bùi Trình, hắn loạng choạng đau đầu như búa bổ, miệng cũng lẩm bẩm: “Sư… sư phụ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...