Truy Thê? Trễ Rồi – Chương 1

1.

Tôi lái xe đến xưởng gốm thì thấy Giang Ngôn đang giỡn với một .

Tôi biết ta. Tên là Vân Đa.

Vừa mới tốt nghiệp đại học, là thực tập sinh mới của công ty Giang Ngôn.

Khi còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xíu, rất giống mối đầu của , Thẩm Tư Ân.

Lần đầu Giang Ngôn gặp ta, còn thất thần đánh đổ cả ly nước.

Giờ phút này, vòng tay từ phía sau ôm lấy ta, tay to rõ nét đặt lên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của .

Bốn bàn tay đan vào nhau, trộn chung với đất sét.

Có vẻ như hai người vừa nô , trên mặt còn dính vài vệt bùn.

Người lúc nào cũng sạch sẽ như , mà bây giờ lại có thể chịu chuyện mặt mày lấm lem thế này.

Tôi ngồi trong xe, cảnh tượng trước mặt, mắt hơi cay.

Tôi nghiêng đầu, nhắm mắt lại để trấn tĩnh một chút cảm hỗn loạn.

Mở cửa xe bước xuống, đúng lúc đó hai người đã giỡn đến mức chạy khắp sân.

Trên mặt Giang Ngôn còn thêm một vệt bùn to tướng.

“Anh tới bắt em đi này, tới đi!”

Giọng trẻ trong trẻo vang lên, vừa chạy vừa quay đầu khiêu khích.

“Em đứng lại cho ! Để xem em thế nào!”

Trong tay Giang Ngôn cũng cầm một cục đất sét, đuổi theo phía sau .

“Cẩn thận đấy, đường kìa, coi chừng té!”

Anh vừa giả vờ nghiêm khắc, nụ đã tràn đầy trong ánh mắt.

Thậm chí còn luôn chìa tay ra để bảo vệ chạy loạn kia.

Thật dịu dàng, thật tận .

Mà tôi, người vợ mấy năm của , chưa từng đối xử như thế.

Trước mặt tôi, luôn là người lạnh lùng ít .

Không ngờ, thì ra cũng biết .

Chỉ là, người khiến … không phải tôi.

Tôi siết chặt túi xách, đứng yên trước cửa, lặng lẽ cái “vở hài kịch” này.

Cuối cùng, khi tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa, Giang Ngôn cũng phát hiện ra tôi.

Anh khựng lại, từ từ dừng bước, nụ trên mặt biến mất, lông mày cũng nhíu lại:

“Sao em biết tôi ở đây?”

Tôi đứng nguyên tại chỗ, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.

Tôi đã gọi cho cả chục cuộc điện thoại mà không bắt máy. Cuối cùng là tôi nổi điên lên thì người thân của mới tiết lộ ở đâu.

Buồn không?

Tôi chưa kịp gì thì Vân Đa đã lên tiếng:

“Hả?”

Nhưng vì ta chạy quá nhanh, không đường, liền lao thẳng về phía tôi.

Tôi cau mày, nhanh chóng bước sang bên cạnh, vừa đủ để né .

Cô ta không kịp phản ứng, ngã nhào xuống đất.

Đầu gối trầy xước, máu rỉ ra.

Vẻ mặt ta lập tức đỏ hoe.

Sắc mặt Giang Ngôn cũng đổi ngay, bước nhanh tới, nhẹ nhàng bế ta lên.

“Tống Diêu, em quá đáng vừa thôi!”

Cả khuôn mặt đầy giận dữ, trút thẳng vào tôi.

Tôi nhếch môi nhạt, đáp lại với vẻ thản nhiên:

“Tôi gì quá đáng?”

“Rõ ràng em thấy ấy lao tới, mà còn cố né đi. Em không cố ý để ấy té thì là gì?”

Anh mím chặt môi, ánh mắt đầy trách móc và oán giận, không hề che giấu.

Tôi phủi phủi lớp bụi tưởng tượng trên người, nghiêng đầu mỉm :

“Tôi không thể né à? Thân thể tôi còn quý hơn ta nhiều. Nếu bị ta tông trúng, ta liệu có đền nổi không?”

2.

"Anh!" – Sắc mặt Giang Ngôn sầm xuống, giọng cũng lạnh hẳn đi vài phần.

Vân Đa giơ tay vòng lấy cổ ta, nhẹ nhàng cọ cọ tay vào sau gáy . Rõ ràng thấy sắc mặt ta dần dịu xuống.

Cô ta quay đầu lại, tươi rói với tôi, giọng ngọt ngào giải thích:

"Chị đẹp ơi, không trách chị đâu, là tại em không đường. Anh ấy chỉ quá lo lắng thôi, nên giọng hơi gắt, chị đừng để bụng nhé."

Miệng này thật ngọt, năng cũng khéo lắm.

Vài câu mà khiến người đàn ông này ngoan ngoãn nghe lời như .

Cô ta thật có lòng, còn thay cả chồng tôi xin lỗi tôi – người vợ danh chính ngôn thuận.

Giang Ngôn nheo mắt lại, không vui xốc nhẹ trong lòng, khiến ta sợ hãi mà ôm chặt cổ ta, lúc này mới hài lòng mà mở miệng:

"Ai già chứ? Anh chỉ lớn hơn em có tám tuổi thôi đấy."

"Anh không già, đại thúc nhà em còn trẻ lắm mà!"

Phải rồi, ấy không già. Người già… là tôi.

Tôi năm nay ba mươi hai tuổi, còn lớn hơn Giang Ngôn hai tuổi, hơn Vân Đa đúng mười tuổi tròn.

Đầu ngón tay tôi co lại, vô thức siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, từng đợt đau nhói khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút.

Khi tôi lấy lại bình tĩnh, Giang Ngôn đã bế ta ngồi trở lại ghế, không biết từ đâu lôi ra một que bông tiệt trùng, định xử lý vết thương cho .

kia hoạt bát, ngồi yên mà vẫn không chịu ngoan ngoãn.

Dù đã an vị trên chiếc ghế cao, đôi chân trắng trẻo vẫn đung đưa không ngừng, cố lảng tránh tay .

"Ngồi yên!" – Giang Ngôn nắm lấy chân , đặt lên đùi mình.

"Em không chịu đâu, đau lắm." – Giọng run run, đầy tủi thân.

"Để xem lần sau em còn dám nghịch ngợm nữa không!" – Lời trách cứ từ miệng ra, bàn tay lại nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ hơn.

Tôi đã quen biết Giang Ngôn mười năm, kết hôn năm năm, mà chưa từng thấy dịu dàng đến .

Tôi vốn định quay người bỏ đi, nghĩ đến ông nội còn đang nằm viện, cuối cùng lại đành thỏa hiệp.

"Giang Ngôn, tôi có chuyện chính muốn với ."

Sắc mặt tôi trầm xuống, cất giọng.

Động tác trên tay khựng lại, đầu vẫn không ngẩng lên, chỉ hờ hững đáp một câu:

"Nói sau đi."

Tôi nghiến răng, lửa giận bốc lên:

"Hay là muốn để bác Giang đích thân đến mời?"

Anh lập tức đứng phắt dậy, giọng đầy tức giận:

"Tống Diêu, em lần nào cũng giở chiêu này, thấy thú vị lắm à?"

Phải rồi, từ đầu đến cuối, chưa từng nguyện với tôi.

Chúng tôi lần đầu gặp nhau là do bác Giang sắp đặt cưỡng ép.

Cuộc hôn nhân này cũng là bác Giang ép buộc, chia rẽ với người con , mới có tôi.

Giờ tôi muốn chuyện đàng hoàng với , cũng phải mượn danh bác Giang mới khiến chịu nghe.

Tôi day trán, bỗng thấy mệt mỏi rã rời.

"Thôi , tùy ."

Tôi ngẩng đầu một cái, rồi quay lưng bỏ đi.

Trong lòng lại không tránh khỏi một trận xót xa trào lên.

Từ bỏ một người thật sự rất khó, có lẽ… vẫn không khó bằng việc mãi chờ một người sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Tôi tự nhủ:【Tống Diêu, đây là lần cuối cùng. Mười năm rồi, nếu còn đâm đầu nữa… thì bức tường cũng nên sụp rồi.】

3.

Tôi và Giang Ngôn là một cuộc hôn nhân thương nghiệp rất... tầm thường.

Tống gia và Giang gia, từ đời tổ tiên đã luôn ràng buộc lẫn nhau, lợi ích giữa hai nhà đan xen phức tạp đến mức không thể gỡ ra.

Cho dù Giang Ngôn không thích tôi, thì hôn ước giữa chúng tôi cũng đã là chuyện định sẵn.

Anh ấy không thể chống lại, còn tôi cũng không có quyền từ chối.

Năm đó, chuyện giữa và mối đầu – Thẩm Tư Ân – rầm rộ đến mức người người đều biết.

Khi ấy, tôi thầm vui trong lòng, thậm chí còn ngầm ủng hộ họ.

Sau đó, từng muốn vì Thẩm Tư Ân mà bỏ trốn cùng ấy.

Tôi đã nghĩ, cuối cùng thì cuộc hôn nhân này cũng kết thúc rồi.

Nhưng rồi, vẫn quay về.

Một mình .

Anh đã sa sút tinh thần suốt nửa năm, rồi cuối cùng cũng khuất phục.

Khi tôi thấy xuất hiện trở lại trong phòng khách nhà mình, tôi liền hiểu – chuyện này không thể tránh khỏi nữa.

Chúng tôi giống như những con rối bị giật dây, theo từng bước chỉ đạo của người lớn: từ quen, đính hôn, đến kết hôn.

Nhiều năm qua, tuy chưa có con, trong giới, chúng tôi vẫn xem là một cặp vợ chồng kiểu mẫu điển hình.

Lần này tìm đến , thật ra cũng chỉ là để bàn chuyện con cái.

Nhưng giờ thì xem ra… chuyện đó chẳng còn cần thiết.

Chỉ là, tôi không biết phải giải thích sao với ông nội.

Gần đây sức khỏe ông không tốt, điều tiếc nuối duy nhất là chưa thấy đứa chắt nối dõi ra đời.

Tôi siết chặt tay lái, ánh mắt mơ hồ đờ đẫn về phía trước, trong lòng rối bời.

Đột nhiên cửa xe bị ai đó kéo mạnh mở ra.

Tôi giật mình, chau mày, quay đầu lại.

Giang Ngôn mang theo cơn giận ngồi vào ghế phụ.

"Vân Đa bảo tôi tới xem em sao rồi."

Tôi có phần bất ngờ, ánh mắt vượt qua , ra ngoài cửa sổ.

Vân Đa đứng cách đó không xa, cố tỏ ra kiên cường. Vết thương trên đầu gối dường như lại rách ra, máu đỏ tươi trượt dài theo làn da trắng muốt.

Màu đỏ xen trắng, chói mắt đến khó chịu.

Một khung cảnh tang thương hoàn hảo cho màn "đánh gãy đôi uyên ương".

"Em hài lòng rồi chứ?" – ánh mắt lướt qua một tia chán ghét, lạnh lùng tôi.

Tôi: ???

Tất cả cảm phức tạp vừa nãy trong lòng tôi, trong nháy mắt bị dập tắt hoàn toàn.

"Anh nhất định phải gặp tôi hôm nay sao?

Hôm nay là sinh nhật Vân Đa. Một nhỏ đơn ở thành phố này, không người thân bên cạnh, tôi chỉ muốn ở bên ấy một ngày thôi mà."

Đàn ông luôn thích hùng cứu mỹ nhân.

Năm xưa, không đủ khả năng vì người mình mà phản kháng cha mẹ, giờ có chút năng lực rồi, lại cờ gặp một yếu đuối... thế là lại muốn người hùng.

Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi quay mặt thẳng phía trước, không muốn :

"Ông nội dạo này không khỏe, ông muốn gặp ."

Tôi ngừng lại giây lát, nuốt xuống nỗi nhục nhã, cố nén xấu hổ để mở lời:

"Với lại… chúng ta cũng không còn trẻ nữa. Đã đến lúc nên có một đứa con rồi."

Anh bật khinh bỉ:

"Tống Diêu, cả buổi, hóa ra chỉ vì chuyện này? Còn lấy ông nội ra cái cớ.

Con cái là kết tinh của , giữa chúng ta… có thứ đó à?"

Mặt tôi nóng ran như bị ai đó tát một cái thật mạnh giữa không khí.

Tay tôi run lên, cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nước mắt đang muốn trào ra. Phải mất một lúc tôi mới nghẹn giọng, từng chữ, từng chữ đáp lại :

"Ông nội… thật sự không khỏe."

Anh mím môi, giọng trầm đi:

"…Ngày mai tôi sẽ đến thăm ông."

Tôi không tin nổi, chằm chằm:

"Vậy hôm nay, vì một xa lạ… mà định bỏ mặc tôi và ông nội thật sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...