Truy Thê Hỏa Táng – Chương 4

Chương 4

11

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi nụ hôn chào buổi sáng của Hạ Khaihệt như một cún nhỏ quấn người.

Sao ta có thể dính người đến mức này chứ?

Lúc tiễn đi , ta còn bước ba bước quay đầu một lần, tôi đầy lưu luyến.

Tôi vừa buồn vừa bất lực, cuối cùng phải mạnh tay đẩy ra ngoài cửa.

Tiễn người xong, tôi quay lại ngủ tiếp.

Cái phiên bản full công suất này của Hạ Khai, tôi thật sự không đỡ nổi!

Cả người tôi như rã rời, xương cốt muốn tan thành bột.

Nghĩ đến tối qua, ta vừa điên cuồng, vừa xấu xa, vừa hỏi:

“Giống trong truyện em viết không?”

Tôi liền nóng bừng cả mặt.

Một giấc ngủ bù kéo dài đến tận hai giờ chiều.

Tôi vừa mở điện thoại, thấy tin nhắn từ Hạ Khai dày đặc:

【Dậy chưa, vợ ?】

【Muốn uống canh không? Anh đặt cho em nhé?】

【Vẫn chưa tỉnh à?】

【Làm em mệt rồi, xin lỗi.】

【Vợ ơi, tối nay em muốn ăn gì? Để nấu cho, dù không biết nấu sẽ học.】

【Anh dành quá ít thời gian cho em, hay là nghỉ việc nhé? Để họ quản công ty hộ?】

【Giờ đã là giờ thứ năm không gặp vợ, nhớ quá…】

Tôi: “…”

Được rồi, ta thật sự đã thả phanh toàn bộ rồi!

Nghĩ đến tối qua, ta còn kể rằng trước đây dù chỉ uống hơi nhiều một chút, cũng không dám về nhà.

Anh sợ rằng sẽ nũng, để tôi thấy trẻ con.

Nên mỗi lần như , đều lặng lẽ vào khách sạn ngủ qua đêm.

Đùa sao?!

Nếu tôi mà thấy cảnh đó, tôi nhất định sẽ mê tít luôn!

Ai mà không thích một cún nhỏ vừa nũng vừa ấm ức chứ?

Nói đến đây, tôi sực nhớ

Truyện của tôi chưa cập nhật!

Mà chương trước đang viết đến đoạn nam chính say rượu.

Tôi lập tức bật dậy, ngồi vào bàn gõ chữ.

Hôm nay, tôi tít mắt mà viết xong chương mới.

Aaa, ngọt quá trời ơi!

Viết xong, tôi nhắn tin cho thân, rủ ấy đi uống cà phê.

Nhưng đến tận lúc Hạ Khai tan , tôi vẫn không nhận tin nhắn hồi âm.

Lúc này, Hạ Khai đang loay hoay trong bếp, nghiên cứu cách cá hấp.

Còn tôi thì thoải mái nằm trên sofa, tận hưởng cuộc sống.

Cuộc sống thế này, thoải mái quá rồi!

Ba tháng sau.

Tôi phát hiện mình lại mang thai.

Vui mừng báo tin cho Hạ Khai, ta nhíu mày.

Lòng tôi chợt chùng xuống.

Đầu óc tôi lập tức tưởng tượng ra đủ thứ viễn cảnh bi thảm.

Cuối cùng đi đến một kết luận

Hạ Khai không tôi!

Không thêm gì, tôi bắt đầu gói ghém hành lý, chuẩn bị chuyển ra ngoài!

Hạ Khai bất đắc dĩ, giữ chặt vali của tôi.

Anh ta thở dài:

“Anh chỉ sợ em vất vả thôi.

“Lúc em sinh Bảo Bảo, suýt nữa ngất xỉu.

“Nếu lại phải chứng kiến em đau đớn thêm một lần nữa, thật sự không chịu nổi.”

Nghe đến đây, tôi mới yên tâm trở lại.

Tôi ôm bụng, khúc khích:

“Nhưng em muốn sinh một con .

“Giống như búp bê , thơm thơm, mềm mềm.”

Hạ Khai xoa đầu tôi, nhẹ giọng:

“Vậy thì cũng muốn.”

Bảy tháng sau.

Tôi sinh hạ một con mũm mĩm, trắng trẻo đáng .

Bảo Bảo nắm tay em , tít cả mắt.

Còn Hạ Khai thì chạy quanh tôi như con quay, lo lắng tôi bị mệt.

Nhìn dáng vẻ này của ta…

Tôi còn dám nghi ngờ ta không tôi nữa sao?

Nhận ra tôi đang mình chăm , ta cúi xuống, hôn nhẹ lên tay tôi, rồi thì thầm câu ngày nào ta cũng :

“Anh em, vợ .”

12

[Góc của Hạ Khai]

Năm tư đại học, trong lúc đi thực tập, tôi quay về trường để lấy tài liệu, và cờ gặp một đàn em khóa dưới.

Cô ấy lên đáng vô cùng, khuôn mặt cũng rất xinh xắn.

Mỗi khi chuyện với tôi, ánh mắt ấy lóe sáng, thực sự rất đẹp.

Lúc đó, tôi đã nghĩ đến chuyện theo đuổi ấy.

Nhưng rồi tôi nghe đã có người từng theo đuổi ấy, và ấy từ chối với lý do:

“Mọi thứ đều phải lấy học tập trọng, tôi muốn tập trung vào việc học.”

Vậy có nghĩa là… sau khi tốt nghiệp, tôi có thể theo đuổi ấy rồi nhỉ?

Sau khi ra trường, tôi trở lại trường đại học để diễn thuyết.

Cô ấy trợ lý hậu trường.

Khi tôi đứng bên trong, vô nghe thấy ấy bàn luận với cùng phòng.

Cô ấy

“Tất nhiên là phải chọn tổng tài bá đạo rồi!”

Ồ…

Bây giờ tôi đã là tổng tài.

Chỉ thiếu phần “bá đạo” nữa thôi.

Làm sao để trở thành một tổng tài bá đạo nhỉ?

Tôi xem đủ thể loại phim truyền hình, cuối cùng cũng hiểu sơ sơ cách diễn vai này.

Cô ấy sắp tốt nghiệp rồi.

Vậy thì tôi có thể theo đuổi ấy rồi đúng không?

Ngay khi tôi đang cân nhắc cách tiếp cận ấy, thư ký mang đến một tập hồ sơ ứng tuyển.

Trong đó, tôi thấy ngay sơ yếu lý lịch của ấy.

Trong ảnh, ấy rất rạng rỡ, giống hệt như lần đầu tiên tôi thấy ấy.

Tôi chỉ vào hồ sơ đó, :

“Cô ấylàm trợ lý Tổng giám đốc.”

Thư ký kinh ngạc: “Nhưng ấy mới tốt nghiệp, có lẽ nên để ấy trợ lý phòng kinh doanh trước?”

Tôi lắc đầu:

“Cô ấy từng thực tập ở một công ty thuộc top 500 thế giới.

“Tôi tin ấy có năng lực.

“Để tôi tự mình hướng dẫn ấy.”

Tôi có thể thấy ánh mắt kinh ngạc tột độ của thư ký.

Nhưng tôi không quan tâm.

Tôi là người đặt lên hàng đầu.

Tôi chỉ muốn ấy trợ lý của tôi!

Cô ấy trở thành trợ lý của tôi rồi.

Năng lực việc rất mạnh, hoàn toàn xứng đáng với vị trí này.

Tôi phát hiện ra ấy thường xuyên lén tôi.

Vậy có nghĩa là…

Cô ấy có thích tôi một chút rồi nhỉ?

Tôi kéo chỉnh lại cổ tay áo.

Quả nhiên, vai tổng tài bá đạo của tôi đã nhập tâm đến mức xuất thần!

Người phụ nữ này… chắc chắn đã tôi rồi!

Vậy thì…

Chúng tôi chính là hai bên đều có cảm!

[Góc của Hạ Khai – Tiếp tục]

Nhưng tôi sợ mình hiểu nhầm.

Vậy nên, tôi cố ý lan truyền tin đồn rằng gia đình đang ép tôi kết hôn.

Quả nhiên, tần suất ấy xuất hiện trước mặt tôi càng lúc càng nhiều.

Vậy thì…

Chúng ta nên kết hôn và sinh con thôi!

Tối hôm đó, khi đang tăng ca, tôi bảo ấy rằng gia đình có một buổi tiệc, nhất định phải dẫn đi cùng.

Tôi ngỏ lời nhờ ấy giúp đỡ.

Cô ấy đồng ý ngay lập tức, không hề do dự.

Quả nhiên, ấy tôi đến phát điên!

Tôi lên mạng tra cách tổng tài bá đạo cầu hôn.

Cuối cùng, tôi quyết định dàn dựng một màn cầu hôn cực kỳ hoành tráng ngay trước công ty, trước sự chứng kiến của toàn bộ nhân viên.

Dù trong mắt ấy có chút mơ hồ, cuối cùng ấy vẫn hạnh phúc nhận lời cầu hôn của tôi.

Khoan đã, tại sao ánh mắt ấy lại có vẻ bối rối nhỉ?

Nhưng không quan trọng, quan trọng là ấy đã gật đầu!

Sau khi kết hôn, cảm của chúng tôi rất tốt.

Cô ấy chăm sóc tôi và con trai chu đáo, không chê vào đâu .

Cô ấy hoàn hảo đến mức…

Tôi có lúc nghi ngờ ấy không phải người thật.

Kỷ niệm năm năm kết hôn, tôi mua hoa, mua dây chuyền, đặt bánh kem, đặt bàn ăn sang trọng, muốn cùng vợ mình trải qua một ngày thật lãng mạn.

Nhưng ấy lại

“Em muốn ly hôn.”

Trời đất ơi.

Khoảnh khắc ấy, cả bầu trời như sụp đổ trước mắt tôi.

Nhưng tôi phải bình tĩnh.

Cô ấy thích đàn ông trầm ổn, nên tôi cố nhịn.

Dù trong lòng tôi khóc lóc điên cuồng, bên ngoài vẫn phải giữ vẻ điềm nhiên như không.

Tốt lắm, cứ như đi, Hạ Khai, cố lên!

Nhưng ngay lúc ấy đồng ý sống riêng, chiếc nĩa trên tay tôi rơi xuống đất.

Sống riêng á?!

Từ sau khi sống riêng, tôi buồn bực không chịu nổi, tìm đủ mọi lý do để gặp ấy.

Nhưng rồi, vào hôm tôi kết thúc buổi đàm phán với Triệu Vũ, ký xong hợp đồng…

Hắn ta gửi cho tôi một đoạn video.

Vợ tôi đang nhảy nhót trong quán bar!!!

Tầm của tôi tối sầm lại.

Cô ấy muốn vứt bỏ tôi rồi sao?!

Tôi suýt nữa bật khóc, tôi phải nhịn.

Tổng tài bá đạo thì phải nhẫn nhịn.

Sau khi kéo ấy về nhà, đầu óc tôi vẫn rối tung.

Tôi cảm thấy…

Cô ấy định đi tìm một con chó khác rồi!

Tôi không còn là con chó duy nhất của ấy nữa!

Tôi thật sự rất đau lòng!

Nhưng cuối cùng, tôi phát hiện mình đã hiểu lầm.

Cô ấy không thích tổng tài bá đạo.

Vậy là tôi đã diễn suốt bảy năm… vô ích?!

Cô ấy kết hôn với tôi vì thích con người tôi, chứ không phải vì tôi là tổng tài bá đạo.

Haha, thích thật đấy!

Tôi bắt đầu học thuộc lòng các đoạn trong truyện của ấy, rồi thực hành ngay lập tức.

Tôi gương mặt ấy khi ngủ.

Càng càng .

Nếu vợ tôi không chê tôi trẻ con, thì tôi cứ thoải mái mà bung xõa thôi!

Cô ấy không còn diễn nữa, tôi lại càng thích ấy hơn.

Tôi thề

Tôi sẽ vợ tôi cả đời này!

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...