[Bạn cùng phòng em lúc đó bị hâm, ấy có một tên nghiện cờ bạc ấy và một tổng tài bá đạo không ấy, đều muốn cưới ấy, ấy hỏi em phải sao, em dĩ nhiên là chọn tổng tài bá đạo rồi.]
Tôi thực sự hết nổi, chỉ vì một câu này, mà chúng ta diễn với nhau bảy năm sao?
Sự hiểu lầm của Hạ Khai đã giải quyết bên tôi thì…
Có phải quá đà rồi không?
[Anh, cũng thấy đấy, thời gian này em như thế nào, mới là con người thật của em, mấy năm kết hôn với em cũng giả vờ, em không giống như thấy trước đây, nếu muốn ly hôn, chúng ta ly hôn.]
Nhưng Hạ Khai không chịu: [Đùa gì thế? Chúng ta đều thích nhau rồi, em còn nghĩ đến chuyện ly hôn sao? Không ly hôn đâu. Anh lừa em về tay cũng không dễ đâu nhé? Em tính cách thế nào không quan tâm, chỉ cần là em là . Hơn nữa, bây giờ em như , linh hoạt hơn một chút, trước đây em quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức thỉnh thoảng thấy em giống người giả. Thực tế chứng minh, cảm giác của không sai.]
Tôi vui rồi, rất tốt, Hạ Khai thực tế này câu nào cũng đâm vào tim tôi, tôi rất thích.
Tôi ngẩng đầu hôn lên cằm ấy: [Ngủ thôi, sáng mai còn phải đi sớm, ở đây xa quá.]
11
Sáng hôm sau, tôi bị nụ hôn chào buổi sáng như cún con của Hạ Khai đánh thức.
Sao ấy lại bám người thế.
Khi đưa ấy đi , ấy cứ ba bước lại ngoái đầu .
Tôi thấy buồn , cuối cùng đẩy ấy ra ngoài.
Tiễn ấy đi rồi, tôi về ngủ bù.
Hạ Khai toàn lực tấn công, tôi hơi không chống đỡ nổi.
Tôi cảm thấy toàn thân mình như rã rời.
Nhớ đến tối qua ấy vừa điên cuồng, vừa hỏi tôi có giống trong sách không, cả người tôi như muốn bốc cháy.
Một giấc ngủ bù khiến tôi ngủ đến hai giờ chiều.
Trong điện thoại toàn là tin nhắn của Hạ Khai.
[Vợ ơi, dậy chưa?]
[Uống canh không? Đặt canh cho em nhé?]
[Vẫn chưa tỉnh à?]
[Làm em mệt rồi, xin lỗi em.]
[Vợ ơi, tối nay muốn ăn gì? Anh nấu cho em, tuy không biết nấu có thể học.]
[Vợ ơi, thời gian dành cho em quá ít, hay nghỉ việc, để em họ quản lý công ty?]
[Không gặp vợ, giờ thứ năm, nhớ vợ quá…]
Tôi thực sự hết nổi với ấy, ấy thật sự buông thả rồi.
Nhớ lại tối qua, ấy ấy uống hơi nhiều rượu không dám về nhà, sợ say rượu nũng, khiến tôi thấy ấy trẻ con.
Vì , mỗi lần uống hơi nhiều, ấy lại tủi thân đi khách sạn tạm bợ một đêm.
Đùa à, nếu tôi thực sự thấy, tôi sẽ thích chết mất.
Chú cún nhỏ nũng tủi thân, ai mà không muốn chứ.
Nói đến đây, tôi vẫn chưa cập nhật tiểu thuyết của mình, lần trước vừa viết đến đoạn nam chính say rượu.
Tôi vội vàng dậy cập nhật tiểu thuyết.
A, tiểu thuyết hôm nay, tôi viết trong tiếng , a, ngọt quá đi.
Tôi nhắn tin cho thân, hỏi ấy có muốn ra ngoài uống cà phê không.
Kết quả là cho đến khi Hạ Khai tan về nhà, tôi vẫn chưa nhận hồi âm của ấy.
Hạ Khai đang ở trong bếp nghiên cứu cách cá hấp, còn tôi thì nằm dài trên ghế sofa dưỡng thần.
Cuộc sống như thế này, thật quá thoải mái!
Vào tháng thứ ba sau khi tôi và Hạ Khai lành, tôi phát hiện mình lại mang thai.
Tôi vui vẻ báo tin cho ấy ấy lại nhíu mày.
Tôi lập tức thấy lạnh lòng, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cuối cùng, tôi kết luận, Hạ Khai không tôi!
Tôi phải đóng gói hành lý, ly thân!
Hạ Khai bất lực kéo vali của tôi: [Anh sợ em khổ, lúc em sinh Cầu Cầu, suýt ngất xỉu, nếu xảy ra lần nữa, sợ em lại đau khổ.]
Nghe ấy , tôi mới yên tâm.
[Nhưng em vẫn muốn sinh một đứa con , giống như Cầu Cầu, thơm thơm ngọt ngọt.]
Hạ Khai: [Anh cũng muốn.]
Vì , bảy tháng sau, tôi sinh một con trắng trẻo mập mạp.
Cầu Cầu nắm tay em , đến nỗi không thấy mắt đâu.
Sau khi tôi sinh con xong, đẩy ra ngoài, Hạ Khai vẫn luôn vây quanh tôi, sợ tôi khó chịu ở đâu đó.
Nhìn thấy ấy như , tôi còn có thể không dám chắc ấy thực sự tôi sao?
Anh ấy thấy tôi vẫn chằm chằm vào ấy, nhẹ nhàng hôn lên tay tôi, sau đó ra câu mà ấy vẫn với tôi mỗi ngày:
[Anh em, vợ.]
12
Góc của Hạ Khai
Năm tư đại học, tôi về trường lấy tài liệu, tôi đã gặp một đàn em.
Cười lên đặc biệt đáng , người cũng đẹp.
Khi chuyện với tôi, tôi cảm thấy mắt ấy sáng lên, thật đẹp.
Ban đầu định theo đuổi, kết quả nghe có người theo đuổi ấy ấy lại mọi thứ đều lấy việc học trọng, phải chuyên tâm học tập.
Vậy thì có phải đợi ấy tốt nghiệp là có thể theo đuổi ấy không?
Sau khi tốt nghiệp, tôi về trường diễn thuyết, ấy giúp đỡ ở hậu trường, tôi nghe ấy thích tổng tài bá đạo.
A, thì bây giờ tôi đã là tổng tài rồi, chỉ còn thiếu bá đạo nữa thôi.
Tổng tài bá đạo diễn như thế nào?
Tôi đã xem rất nhiều phim truyền hình, đại khái biết nên như thế nào rồi.
Cô ấy sắp tốt nghiệp rồi, tôi có thể theo đuổi ấy không?
Đang lúc tôi suy nghĩ cách ra tay theo đuổi thì tôi nhận một chồng hồ sơ do thư ký đưa lên.
Hồ sơ của ấy lẫn trong đó tôi đã thấy ngay.
Cô ấy trong ảnh rất vui vẻ, giống như lần đầu tiên tôi gặp ấy.
[Cái này, trợ lý tổng giám đốc.]
[Nhưng ấy mới tốt nghiệp, có nên để ấy trợ lý phòng kinh doanh không?]
Tôi lắc đầu: [Cô ấy thực tập đã từng việc ở công ty năm trăm công ty mạnh nhất thế giới, tôi tin ấy có thể, tôi sẽ đích thân dẫn dắt ấy.]
Tôi có thể thấy sự kinh ngạc trong mắt thư ký tôi không quan tâm.
Tôi là người bằng não, tôi chỉ muốn ấy trợ lý của tôi.
Cô ấy đến trợ lý cho tôi, năng lực việc của ấy rất mạnh.
Hoàn toàn có thể đảm nhiệm.
Tôi phát hiện ra rằng ấy thường ý đến tôi, thì ấy có hơi thích tôi không nhỉ?
Tôi kéo kéo ống tay áo, quả nhiên, tổng tài bá đạo của tôi diễn xuất thần nhập hóa.
Phụ nữ, thích tôi rồi chứ?
Vậy thì chúng ta coi như hai bên cùng có cảm.
Nhưng tôi sợ mình hiểu lầm ý nên đã tung tin mình bị gia đình ép hôn.
Quả nhiên, tần suất ấy xuất hiện trước mặt tôi nhiều hơn.
Đã như , chúng ta nên kết hôn sinh con.
Tối hôm đó tăng ca, tôi với ấy rằng gia đình có một buổi họp mặt, bắt tôi nhất định phải dẫn theo đi, muốn nhờ ấy giúp đỡ.
Cô ấy đồng ý ngay, không chút do dự.
Quả nhiên, ấy rất tôi.
Tôi đã tìm kiếm trên mạng về cách cầu hôn của tổng tài bá đạo.
Cuối cùng, tôi đã bày ra một cảnh tượng hoành tráng dưới chân tòa nhà công ty, trước mặt mọi người trong toàn bộ tòa nhà, tôi đã cầu hôn ấy.
Mặc dù trong mắt ấy có chút bối rối ấy vẫn vui vẻ chấp nhận lời cầu hôn của tôi.
Tại sao trong mắt ấy lại có sự bối rối? Tôi không biết tôi thấy không quan trọng.
Sau khi kết hôn, cảm của chúng tôi vẫn rất tốt, ấy cũng chăm sóc tôi và con trai rất chu đáo.
Cô ấy quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức… tôi luôn cảm thấy ấy không giống người ba chiều.
Kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi đã mua bó hoa, mua vòng cổ, mua bánh kem, đặt món ăn ngon, chuẩn bị ăn mừng thật vui vẻ với vợ tôi.
Kết quả là, ấy muốn ly hôn với tôi.
Ôi trời ơi, khoảnh khắc đó, cả thế giới của tôi như sụp đổ.
Nhưng tôi phải bình tĩnh, ấy thích sự điềm tĩnh, vì tôi đã nhịn, mặc dù trong lòng tôi đang khóc trên mặt tôi vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Tốt lắm, cứ như , Hạ Khai, cố lên.
Sau đó, khi ấy đồng ý ly thân, chiếc nĩa trong tay tôi rơi xuống.
Sau khi ly thân, tôi rất buồn, vì tôi tìm mọi cơ hội để gặp ấy.
Kết quả là sau ngày tôi và chồng của thân ấy đàm phán xong hợp đồng, ấy đã gửi cho tôi một đoạn video.
Vợ tôi đang nhảy trong quán bar ư?
Tôi tối sầm mặt lại, cảm thấy ấy sắp bỏ rơi tôi.
Tôi suýt khóc vì tức giận tôi phải nhịn, tổng tài bá đạo phải biết nhẫn nhịn.
Khi tôi đưa ấy về nhà, đầu óc tôi không còn tỉnh táo, tôi cảm thấy ấy muốn đi tìm một con chó khác, tôi không còn là con chó duy nhất của ấy nữa.
Tôi rất buồn.
Kết quả là, cuối cùng tôi mới phát hiện ra là hiểu lầm.
Cô ấy không thích tổng tài bá đạo, tôi đã diễn hỏng bảy năm rồi.
Cô ấy kết hôn với tôi chỉ vì thích tôi, không phải vì thích tổng tài bá đạo, he he.
Tôi rất vui, tôi đã thuộc lòng những đoạn trích trong tiểu thuyết ấy viết và hành theo.
Tôi khuôn mặt đang ngủ của ấy, thế nào cũng thấy thích.
Vì vợ tôi không chê tôi trẻ con nên tôi có thể trở về với con người thật của mình.
Bây giờ ấy cũng không giả vờ nữa, tôi càng thích hơn.
Tôi thề, tôi sẽ vợ tôi cả đời.
-Hết-
Bạn thấy sao?