01
Tôi chiếc bánh kem trước mặt, trên đó viết [Chúc mừng kỷ niệm năm năm].
Rồi lại quay sang bó hoa vừa nãy tôi đặt sang một bên.
Cuối cùng, ánh mắt tôi chuyển sang người chồng ngồi đối diện là Hạ Khai.
Anh ấy… quả nhiên rất bình tĩnh.
Ngay sau khi tôi [Em muốn ly hôn].
Tôi tưởng, ít nhất ấy cũng phải nổi giận chẳng có chuyện gì xảy ra, chúng tôi đã ngồi như thế này năm phút rồi.
[Anh không đồng ý ly hôn, cảm của chúng ta không rạn nứt nên không có lý do gì để ly hôn, nếu em thực sự muốn bình tĩnh lại, chúng ta có thể ly thân trước ly hôn… không thể.]
Tôi hơi bối rối.
Sao lại không đồng ý chứ?
Tôi không kìm sự tò mò, cuối cùng cũng hỏi: [Tại sao không đồng ý ly hôn?]
Hạ Khai nới lỏng cà vạt, dựa vào lưng ghế: [Anh rất hài lòng với em, cũng rất hài lòng với cuộc sống hôn nhân của chúng ta nên không cần thiết phải ly hôn.]
Trong lòng tôi khóc thét.
Tôi không phải osin nhà , hài lòng cái nỗi gì chứ?
Hơn nữa, cầu của thấp đến sao?
Vợ chồng nhà ai mà sống với nhau lại bình tĩnh và vô vị như chứ?
Thấy tôi không gì, ấy tiếp tục : [Hoặc là, em cho biết, lý do em muốn ly hôn là gì?]
Tôi nghiến răng nghiến lợi không nên lời.
chẳng lẽ tôi phải rằng, trước đây tôi giả vờ là người vợ hiền lành đảm đang, bây giờ tôi không thể giả vờ nữa sao?
Ôi trời ơi, thật bất công.
Tôi tưởng ly hôn dễ lắm chứ.
[Nếu không , sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, chúc mừng kỷ niệm năm năm, mau ăn bánh kem đi, cái này cũng là tặng em.]
Anh ấy đặt một chiếc hộp nhỏ trước mặt tôi.
Bên trong đựng một chiếc vòng cổ rất đẹp, chính là mẫu mà lần trước tôi vô nhiều hơn hai lần khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Hạ Khai, ấy thực sự là một người chồng tốt trời sinh!
Nhưng tôi không xứng với ấy, hu hu hu, một tên quỷ sứ như tôi, giả vờ ngoan ngoãn lâu như , tôi thực sự không chịu nổi nữa.
Cuối cùng, tôi nín khóc: [Ly thân cũng , ly thân trước, đợi nghĩ thông suốt rồi thì ly hôn.]
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng “Cạch.”
Cái nĩa trong tay Hạ Khai rơi xuống đất.
Vì , chúng tôi ly thân.
02
Tôi đã thầm thương trộm nhớ Hạ Khai, người hơn tôi ba khóa, trong hai năm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã nộp đơn xin việc vào công ty của ấy và trở thành cấp dưới của ấy.
Nghe trưởng bối trong nhà ấy ép hôn, tôi ngày nào cũng lảng vảng trước mặt ấy, hỏi han ân cần.
Cuối cùng, ấy cũng để ý đến sự tồn tại của tôi.
Khi trưởng bối trong nhà ấy ép ấy phải dẫn một người đi dự tiệc, tôi đã thành công lên chức, trở thành của ấy.
Và một năm sau, tôi trở thành người [hiền lành đức hạnh] trong miệng người nhà ấy và thành công kết hôn với ấy.
Các ơi, ai hiểu chứ, tôi đã lấy người mình thầm thương trộm nhớ, cuộc đời này thật viên mãn!
Nhưng đây là do tôi lừa gạt, vì tôi không hề hiền lành đức hạnh, mọi thứ đều là tôi giả vờ.
Sau năm năm kết hôn, tôi đột nhiên thấy lương tâm cắn rứt, cảm thấy không thể lừa dối Hạ Khai nữa.
Hơn nữa, trong năm năm này, tôi thực sự không cảm thấy Hạ Khai thích tôi, tôi đã chán trò tự lừa mình dối người này rồi.
Hơn nữa, tôi đã sinh một đứa con giống hệt Hạ Khai, cho dù ly hôn với ấy, tôi vẫn có chỗ dựa tinh thần.
Vì , thật vô nghĩa, tôi không muốn giả vờ nữa.
Ly hôn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng tôi không ngờ rằng Hạ Khai lại không chịu ly hôn.
03
Ngày đầu tiên ly thân, tôi bị tiếng chuông điện thoại của ấy đánh thức.
[Vợ ơi, không tìm thấy chiếc cà vạt màu xanh.]
Tôi mơ màng, chưa tỉnh ngủ: [Anh lật ngăn tủ thứ ba, ở đó có những chiếc cà vạt không thường dùng, có thể ở đó.]
[Được rồi, Cầu Cầu ngủ ở đó có quen không?]
Tôi cúi đầu nheo mắt đứa con trai ngủ tứ tung: [Tốt lắm, tên nhóc này vẫn chưa tỉnh.]
[Tên nhóc?]
Tôi đột nhiên tỉnh táo, chết rồi, thuận miệng ra cách gọi con trai tôi thường ngày.
Tôi thời gian: [Không có gì, đi nhanh đi, không ra khỏi cửa là muộn đấy.]
Gác máy, tim tôi đập thình thịch.
Trời ơi, ngày đầu tiên ly thân, hình tượng của tôi đã sụp đổ.
Nhưng sụp đổ thì sao, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ly hôn rồi.
Nhưng, hu hu hu, Hạ Khai, em không nỡ xa , tại sao không thể thích em chứ?
Nếu thích em, em có thể giả vờ thêm mười năm nữa.
Không còn tâm trạng ngủ nữa, tôi cũng đánh thức con trai dậy, Hạ Khai lớn đã đi rồi, Hạ Khai nhỏ cũng phải đi mẫu giáo rồi.
Con trai vừa ăn bánh bao vừa hỏi tôi: [Mẹ ơi, tại sao chúng ta không ở cùng bố nữa?]
Tôi hôn mũi nó: [Vì dạo này bố bận, đợi bận xong thì có thể ở cùng nhau. Dù sao thì bố con cũng đi sớm về muộn, con cũng ít khi gặp bố con.]
Nó nhíu mày.
Tôi đưa tay chấm vào giữa trán nó.
[Đừng nhăn nhó như bố con, không có chuyện gì mà cứ nhăn nhó.]
Chiếc bánh bao trong tay con trai rơi bịch xuống bàn: [Mẹ ơi, hôm nay mẹ chuyện kỳ lạ quá.]
Trước đây giả vờ quá nhập tâm, trước mặt con trai tôi cũng không dám bừa, cẩn thận từng lời khiến tôi nghẹn đến mức khó chịu.
Bây giờ nghĩ thông suốt rồi, cũng không còn quan trọng nữa.
Kỳ lạ sao?
Sau này còn kỳ lạ hơn nữa, con trai của mẹ!
04
Đưa Cầu Cầu đến trường mẫu giáo, tôi lập tức chạy về nhà.
Lúc mới lấy Hạ Khai, sau khi mang thai tôi luôn bị ốm nghén, tối tăm mặt mũi, cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành nghỉ việc.
Sau khi Cầu Cầu ra đời, nó đặc biệt ngoan, không khóc không quấy, nuôi dạy rất thoải mái, tôi liền ở nhà chăm con, không đi nữa.
Nhưng tôi lén viết văn ở nhà, chuyện này Hạ Khai đương nhiên không biết.
Nếu không, tôi phải giải thích thế nào về một đống độc giả thúc giục tôi cập nhật bình luận bên dưới bài viết của tôi là [mặt đỏ bừng]?
Đến giờ cập nhật rồi, tôi phải viết xong nợ hôm nay rồi đăng lên mới .
Đang viết say sưa thì Hạ Khai lại gọi điện:
[Anh phải tham dự một buổi dạ hội, em xem em có thời gian đi cùng không?
[Yêu cầu phải có nữ đi cùng, không muốn dẫn người không quen đi.
[Nếu em không có thời gian thì cũng không sao, tự đi cũng không thành vấn đề.]
Trong đầu tôi đã hiện ra cảnh Hạ Khai đáng thương bị mọi người vây quanh hỏi [Tại sao vợ không đến].
Tôi vẫn không đành lòng, đành đồng ý.
[Vậy tối thứ sáu đến đón em nhé?]
[Được.]
Gác máy, tôi gõ phím lia lịa: [Hạ Ly đưa tay kéo vào lòng, ôm chặt, dùng sức hôn xuống.]
Trong hiện thực, chưa từng , tôi sẽ để trọn vẹn trong thế giới tiểu thuyết!
05
Đến chiều là giờ đón Cầu Cầu, tôi nhấn một phím enter, gửi bản thảo đã viết để đăng.
Nợ hôm nay coi như trả xong, các không mắng tôi nữa nhé.
Tôi đứng ngóng ở cổng trường mẫu giáo, cuối cùng cũng thấy con trai lắc lư đi ra.
Tôi nhận lấy bàn tay nhỏ của con trai từ tay giáo, lòng tôi mềm nhũn.
[Đến, chào giáo nào ~]
Cầu Cầu trong lòng tôi nghiêng người về phía trước, cúi chào: [Cảm ơn giáo, giáo tạm biệt.]
Con trai lớn của tôi, quả nhiên rất lễ phép.
Thấy ánh mắt ngưỡng mộ của các bậc phụ huynh xung quanh, tôi lập tức ưỡn ngực, tôi quá tự hào rồi.
Tối đưa con trai đến nhà thân.
Tôi chuyện với ấy về việc ly hôn.
Cầu Cầu chơi trò gia đình với con ấy, tôi chiếc nồi đồ chơi và những món đồ chơi bằng nhựa đủ màu sắc bên trong, ôi, đã xào xong cung bảo gà rồi.
Bạn thân kéo tôi sang một bên, ghé vào tai tôi hỏi: [Cậu thực sự muốn ly hôn sao? Có nỡ không? Thích nhiều năm như .]
Tôi thở dài: [Thích thì sao chứ? Thích của tôi cũng không thể ăn , chỉ mình tôi thích thì người ta sao?
[Tính cách chồng tôi cậu cũng biết rồi đấy, tôi nghi ngờ ấy không có cảm với cả thế giới, huống chi là một người bình thường như tôi.]
[Nhưng tôi thấy vẻ mặt của Hạ Khai cũng không phải là không thích, ấy đối xử với cậu rất tốt mà.]
Tôi uống cạn ly nước ép trong tay, thở ra một hơi.
Bạn thấy sao?