Chỉ là, một chút cũng không đủ lắm, ôi!.
Thẩm Nghiên cuối cùng cũng tỉnh.
Khi cậu ấy tỉnh, tôi đang tựa vào đầu giường điện thoại.
Bằng mắt thường có thể thấy, cậu ấy đứng hình vài giây.
Tôi thậm chí không ngẩng đầu: “ Sớm a.”
“... Sớm.”
Ừm, thanh âm rất bình tĩnh, bề ngoài cũng rất bình tĩnh, trong lòng lại ồn ào hết mức.
[ Mẹ kiếp.]
[ Chuyện gì đã xảy ra? Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Hệ thống, hệ thống, hệ thống, ngươi mau ra đây!]
[ Kịch bản sập rồi! Ta cùng bà xã ngủ với nhau ah a a a a a a a a a a a ! Tiêu rồi!]
[ Ta phải nhanh nghĩ cách để ấy chịu trách nhiệm a a a!!!]
Tôi âm thầm nâng trán.
Đứa nhỏ ngốc, thật đơn thuần a, ngủ hay không cũng không phân biệt .
Nếu đổi thành người khác, khẳng định sẽ lừa ngươi đến táng gia bại sản.
Lần này hệ thống xuất hiện rồi.
m thanh máy móc của nó cũng trở nên luống cuống: [ Ngươi…. ngươi đã gì a… ngươi tại sao lại cùng ấy . . . . . ]
[ Ngươi không biết cái này . . . ]
[ Ngươi xác định rồi … ta sẽ đem ngươi ra ngoài, ta muốn đổi ký chủ, ta. . .]
“ Đừng có ngươi ngươi ta ta nữa. Ngươi viết kịch bản khó coi chết đi .”
Không khí im lặng.
Thẩm Nghiên khó tin về phía tôi.
Tôi vẫn cái bộ dáng hờ hững đó: “ Rõ ràng là thuận theo tự nhiên kiểu câu chuyện ngọt ngào, ngươi cứ nhất định phải là cái kịch bản ngược văn, vì ngược mà cứ ngược, không có chút logic nào, ép buộc người khác. Ngươi thật sự là cái hệ thống kém cỏi nhất mà ta từng gặp.”
Lần này, ngay cả hệ thống cũng trợn tròn mắt.
[ Ngươi . . . . ngươi có thể nghe ?]
Tôi hừ một tiếng: “ Bằng không? Hệ thống rác rưởi, ngươi tự xé kịch bản hay để ta xé giúp ngươi? Còn nữa, đem Tề An An trả lại cho ta.]
Trước kia, khi học cao trung, tôi thực sự quen biết Tề An An. Chúng tôi đã từng là bè tốt, sau cao trung, mọi thứ đều thay đổi.
Cô ấy đột nhiên giống như biến thành người khác, biết tôi thích ai liền nhất định phải đoạt , tiếp đến là diễu võ dương oai.
Mà trong trí nhớ của tôi, ấy là một rất ôn nhu.
Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao ấy lại thay đổi, cho đến khi tôi nghe thấy hệ thống gọi ấy là “ nữ phụ.”
Chỉ vì tôi là nữ chính, ấy là nữ phụ mà tính cách, quan hệ của chúng ta liền bị sửa vì kịch bản.
Tôi không nghĩ tới huống tương tự cũng xảy ra trên người tôi và Thẩm Nghiên.
Rõ ràng là thầm mến lẫn nhau, lại nhất định phải tìm đường chết, tự ngược, tiêu hao cảm, rồi tìm mọi cách chuộc lỗi.
Thật giống như chỉ bằng cách hạ thấp bản thân mình vì lợi ích bên kia, theo đuổi bất kể phẩm giá thì giá trị mới phản ánh?
Nhưng, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà nữ chính cùng nữ phụ ở giữa chỉ có cạnh tranh?
Dựa vào cái gì mà nam chính và nữ chính nhất định phải có hiểu lầm?
Dựa vào cái gì mà cuộc sống chúng tôi đang trải qua cũng chỉ là “ thời điểm ngược”, “ đoạn cao trào” dưới ngòi bút của tác giả?
Hệ thống chết lặng, Thẩm Nghiên vừa sững sờ vừa kinh ngạc.
Tôi khịt mũi : “ Làm sao, choáng váng à? Bị mị lực của ta khuất phục?”
Hệ thống phản ứng: [ Ngươi . . . ngươi rốt cuộc vì cái gì mà có thể nghe thấy? Ngươi biết tất cả mọi chuyện rồi sao?]
Tôi gật gật đầu: “ Nếu không thì sao? Cho nên khi nào ngươi xé kịch bản?”
[ Không muốn!]
Hệ thống run lẩy bẩy: [ Ta cực cực khổ khổ mới viết kịch bản truy vợ, sao có thể xé liền xé?]
“ Vậy ngươi thấy hiện tại còn có thể trở về sao?”
Tôi hả hê: “ Hoặc là, ta đem việc ta đã biết sự tồn tại của ngươi ra, mạt sát ta, cũng xóa sổ ngươi.”
[ Không, không, không.]
Hệ thống còn muốn giãy giụa lần cuối: [ Ta vẫn cảm thấy . . .]
“ Nhưng kịch bản truy vợ không phải là cuộc sống của ngươi.”, tôi không kiên nhẫn mà đánh gãy lời của nó: “ Thế giới này, là cuộc sống của ta, tương lai của ta, không phải là một cái kịch bản khô khan.”
“ Thân là người viết sách, ngươi cũng không phải là thần, ngươi chỉ là người ghi chép lại, mà ngươi cũng không hiểu.”
“ Bản lĩnh coi trọng cũng không phải là hướng mà kịch bản nên phát triển.”
“ Thuận theo bản năng thương chứ không phải tiết sáo rỗng.”
“ Một tác phẩm chân chính là tác phẩm để nhân vật sống, không phải để hắn trở thành con rối của ngươi.”
“Mạn Mạn.”
Mở mắt ra, là khuôn mặt của Tề An An.
Cô ấy có vẻ hơi thận trọng, hỏi tôi: “ Cậu có ổn không? Sao lại uống rượu nhiều như ? Theo chân bọn họ đi ra ngoài chơi cũng không gọi tớ tới đón.”
Tôi lắc đầu hỏi: “ Hôm nay ngày mấy?”
“ Ngày 6.”
Đó là ngày thứ hai sau khi tôi cùng hệ thống đối chất.
Trong đầu tôi vang lên giọng máy móc không hề lạnh lùng: [ Thế giới đang khởi lại, đang sửa chữa kịch bản, tiến độ là —--------]
Và ngay khi tôi mở mắt, thấy khuôn mặt của Tề An An, câu cuối cùng nương theo ký ức mà tới. [ Tiến độ 100% — thế giới khởi lại thành công.
Thế giới sau khi khởi lại trở về quỹ đạo ban đầu.
Tôi cùng Tề An An vẫn là bè tốt, một đường ồn ào từ sơ trung đến cao trung.
[ Sao lại choáng váng rồi?]
Cô ấy sờ trán tôi rồi lầm bầm: “ Lần sau không cho phép cậu uống rượu nữa! Dù cho là muốn đi mắng Thẩm Nghiên cũng không thể!”
A, kịch bản sửa chữa, tôi đã kể cho ấy nghe việc đến quán bar để hành hạ Thẩm Nghiên.
Tôi cùng Thẩm Nghiên ràng buộc với nhau lâu như , ấy cũng biết.
Thế giới sau khi khôi phục, ấy toàn tâm toàn ý trúc mã của ấy, là thiếu niên bị vứt bỏ sau khi ấy trở thành nữ phụ.
Tôi cong môi : [ Được rồi, đừng lo lắng cho tớ nữa, dù sao cậu cũng không giống tớ, có Kỷ Thành toàn tâm toàn ý với cậu a.]
Tề An An đỏ mặt, còn chưa kịp gì thì điện thoại tôi vang lên.
Là Thẩm Nghiên.
“ Xuống lầu.”
Anh ấy ở dưới lầu.
Tôi chạy ra ban công, từ xa rồi cong môi .
Ăn ý một cái, tôi biết, chúng tôi đều chưa quên.
Chỉ là, tôi không còn nghe tiếng lòng của ấy nữa.
Nhưng mà, có sao đâu?
Dưới lầu, mặt trời phía xa xuyên qua tầng mây, bình minh từ từ ló rạng.
Đây là thế giới của tôi, là một thế giới tươi sáng, chân thật.
Thẩm Nghiên ngẩng đầu, tôi .
Tôi tiến lên, nhào vào lòng : “ Hệ thống đi đâu rồi a, đại hoa cúc mỹ nam?”
Mặt đỏ lên: “ . . . Em, sao cả cái này cũng nghe ?”
Tôi : “ Em còn nghe nhiều hơn nữa, chẳng hạn như - thích em a.”
Hệ thống trở về rồi, Thẩm Nghiên vẫn ở lại thế giới trong sách.
Tôi ban đầu còn lo lắng cho gia đình ấy, rằng ở thế giới thực ấy đã chết rồi.
23 tuổi, chết bởi tai nạn xe cộ, cuộc sống vừa mới bắt đầu liền kết thúc.
Có lẽ do ông trời chiếu cố, để trói buộc với hệ thống, sau đó tiến vào thế giới thứ nhất liền gặp tôi.
Tôi hỏi kịch bản ban đầu là gì.
Thẩm Nghiên sắc mặt trầm xuống: “ Anh tìm đường ngược bà xã, để bà xã vừa ngược thân vừa ngược tâm, nản lòng thoái chí, cuối cùng vứt bỏ .”
“ Sau đó hồi tâm chuyển ý, bừng tỉnh, theo đuổi vợ gần chết mới đem vợ về.”
Tôi ha ha, ủy khuất: “ May mắn là vợ uy vũ, đem hệ thống xử lý rồi.”
“ Thẩm Nghiên, nguyên lai là cái dạng đương não tàn.”
Tôi tiếp tục . Anh hừ hừ: “ Em biết đương não tàn có bao nhiêu vất vả không?”
Vâng, tôi biết.
Vì tôi mới sửa kịch bản.
Về sau, khi tôi đính hôn, tôi hỏi một lần: “ Vậy bây giờ kịch bản của chúng ta gọi là gì?”
Thẩm Nghiên ho một tiếng: “ Gọi là 《 Giáo thảo đương não tàn không muốn theo đuổi vợ 》”
Tôi ôm : “ Sát đề rồi đó.”
Sau đó là thời gian dài đằng đẵng mà yên bình, cùng .
[ Hoàn ]
Bạn thấy sao?