6
Lý Thi Ý bị tôi xả cho một trận đến á khẩu không gì.
Cô ta ngơ ngác, miệng lẩm bẩm:
“Tôi… tôi cũng không biết là như … Tôi cứ tưởng ta đã rất nhiều cho …”
Làm cái khỉ gió gì chứ.
Tống Thanh Yến cái tên cặn bã đó chỉ cái mồm miệng trơn tru, ngoài ra chẳng tích sự gì.
Mắng người cũng hơi mệt, tôi nhấp ngụm trà, rồi tiếp tục dồn áp lực lên Lâm Chỉ.
“Đến lượt rồi. Tống Thanh Yến đã gì cho ? Anh ta đã tỏ với chưa? Đã chính thức xác nhận mối quan hệ với chưa? Đã đưa về ra mắt bố mẹ ta chưa?
Đã giới thiệu với bè ta chưa? Đã công khai chưa? Đã tặng quà để bày tỏ cảm chưa?”
Tôi hỏi một câu, Lâm Chỉ trả lời một chữ “Chưa”.
Liên tiếp mấy cái “chưa”.
Có lẽ ấy cũng thấy xấu hổ, đôi mắt đỏ như mắt thỏ, cuối cùng ôm mặt khóc nức nở:
“Chưa có…”
Lý Thi Ý nổi điên:
“Hắn ta chẳng cái gì cả, mà cũng đồng ý kết hôn với hắn? Cô bị điên rồi à?”
Lâm Chỉ sợ hãi đến mức nước mắt rơi lã chã.
“Ba tôi nhập viện, ta giúp tôi ứng trước mười vạn tệ tiền viện phí.”
Lý Thi Ý: “…”
Tôi: “…”
Cẩu huyết +2.
Ba người chúng tôi im lặng nhau.
Cuối cùng, Lý Thi Ý giận dữ mạnh vào túi xách:
“Mười vạn tệ, chỉ bằng cái túi tôi đang dùng, mà đã mua đứt cả cuộc đời rồi? Cô nhu nhược đến mức đó à?
Tôi đưa mười vạn tệ, có dám tát vào mặt hắn ta không?”
“Tôi không dám… huhu…”
Dưới sự truy hỏi của chúng tôi, Lâm Chỉ ngoan ngoãn kể lại toàn bộ mối quan hệ của ấy với Tống Thanh Yến.
Mười vạn tệ đó, thật sự đã mua đứt cuộc đời ấy.
Lâm Chỉ đối với Tống Thanh Yến là vì muốn báo ơn.
Còn Tống Thanh Yến thì thật sự chỉ coi ấy như một bảo mẫu, một người hầu, một nha hoàn ấm giường.
Những lúc không có tiết học, Lâm Chỉ phải đến nhà Tống Thanh Yến dọn dẹp, pha trà, nấu cơm, rửa chén.
Sau này, ngay cả khi đang lên lớp, Tống Thanh Yến cũng gọi điện trách mắng tại sao ấy không dọn nhà, buộc ấy phải trốn học để đến nấu cơm, chăm sóc hắn.
Có lần, Tống Thanh Yến uống say, hắn đè ấy xuống ghế sofa, rồi trong lúc mơ hồ ấy đã mất đi lần đầu tiên của mình.
Sau đó, Tống Thanh Yến lạnh lùng cảnh cáo :
“Đừng để ai biết mối quan hệ giữa chúng ta.”
Thế , chính hắn lại gọi ấy đến dự tiệc cùng bè.
Người khác mời rượu, ấy không dám từ chối.
Sau khi say, Tống Thanh Yến trách :
“Ai mời rượu cũng uống phải không?” rồi hành hạ cả đêm.
Cô ấy từng mang thai, Tống Thanh Yến không muốn đứa bé, còn trách mắng tại sao ấy không tránh thai.
Bây giờ phải đính hôn, cũng chỉ vì Tống Thanh Yến muốn , nên hắn mới thông báo cho ấy.
Lý Thi Ý tức đến mức muốn nổ tung đầu:
“Cô cứ để hắn ta bắt nạt mình như à? Bố mẹ đâu? Họ đồng ý sao? Không ai quản lý à?”
“Bố tôi rằng, chúng tôi phải biết báo đáp ân , nhận tiền của người ta thì phải nghe theo sự sắp đặt của họ, không thể để người khác nghĩ rằng chúng tôi là kẻ vô ơn.”
Vẻ mặt Lâm Chỉ đầy mơ hồ, như thể ấy không cảm thấy lời của bố mình có gì sai, cũng không biết sai ở đâu.
Lý Thi Ý im lặng không gì.
Còn tôi thì cảm thấy thu hoạch không ít.
Ít nhất, Lý Thi Ý đã bắt đầu đồng cảm một chút với Lâm Chỉ.
Tôi vỗ vai Lý Thi Ý:
“Bố của ấy và bố của giống nhau đấy, đều coi con như công cụ kinh doanh.”
Cả hai cùng quay sang tôi.
Ánh mắt của Lý Thi Ý đầy sát khí.
Ánh mắt của Lâm Chỉ lại mơ màng và tủi thân.
Tôi Lâm Chỉ, chuyển sang chủ đề tiếp theo:
“Hôm nay tôi đưa ra ngoài cả ngày, cảm thấy thế nào?”
7
Lâm Chỉ ngây người, có lẽ không ngờ rằng sau một ngày chạy theo tôi, cuối cùng lại phải chia sẻ cảm nghĩ.
Cô ấy cảm kích :
“Gia Du tỷ tỷ, cảm ơn chị đã đưa em đi mở mang tầm mắt. Trước giờ em chưa từng thấy những thứ này.”
Nói từ góc độ này thì đúng thật.
Một bé lọ lem bỗng dưng bị ép bước vào cung điện xa hoa, cảm thấy mở rộng tầm , thấy thế giới rộng lớn hơn.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Ở tầng sâu hơn, mọi chuyện không đơn giản như .
Tôi mỉm .
“Nhưng điều này có ích gì cho không?”
“Hôm nay có mấy tiết học phải không? Cô cúp học rồi à? Chắc sẽ bị thầy điểm danh đúng không? Trước đây vì Tống Thanh Yến, đã cúp rất nhiều tiết rồi.
Giờ lại tiếp tục cúp học, nghĩ mình có đủ tín chỉ để tốt nghiệp không? Có thể tốt nghiệp đúng hạn không?”
“Cô đánh đổi việc học của mình, đánh đổi cả tương lai chỉ để ăn một bữa cơm với tôi.
Cuối cùng, còn phải không công cho tôi cả ngày, mà còn cảm ơn tôi nữa. Đối với tôi thì chẳng thiệt gì, gì từ chuyện này?”
“Những thứ tôi đưa đi xem hôm nay, sau này nếu có năng lực, cũng sẽ thấy thôi. Tôi chỉ giúp thấy trước vài năm.
Nhưng nếu hôm nay vì muốn thấy trước những thứ này mà từ bỏ tương lai của mình, thì có khi cả đời này cũng không bao giờ thấy nữa.
Xét từ góc độ này, đã lỗ rồi.”
“Hơn nữa, lúc ăn cơm, rõ ràng không thích ăn món Tây, lại không dám ra.
Cách nhẫn nhịn nuốt hận này của , tôi không cảm kích, cũng không thông cảm, ngược lại còn cảm thấy dễ bắt nạt.
Lần sau tôi lại sẽ bắt nạt , vì không những chẳng tốn kém gì mà còn cảm kích tôi nữa.
Tôi không thì phí quá.”
“Tôi đã xem là người có tam quan đúng đắn nhất trong cái vòng này rồi. Tôi có suy nghĩ đó, tôi kiềm chế .
Còn nếu gặp phải kẻ không biết kiềm chế, thì biết hậu quả của mình rồi đấy.
Cô sẽ bị người ta lợi dụng đến kiệt quệ, rồi còn bị đổ hết tội lên đầu, khiến nghĩ rằng tất cả đều là lỗi của mình.”
“Hôm nay tôi chạy khách hàng, đàm phán hợp đồng, ký hợp đồng đó, tôi có thể kiếm vài trăm vạn. Nhưng tôi chẳng trả cho một xu nào.
Cô pha trà rót nước, lấy tài liệu, xã giao, đứng cả ngày với tôi, có lẽ nghĩ rằng mình đã mở mang tầm mắt.
Nhưng thấy không? Nhân viên phục vụ ở ngoài cửa, ngày nào cũng đứng ở đó ‘mở mang tầm mắt’, cuối cùng vẫn mãi là nhân viên phục vụ thôi.
Nếu không đầu tư thời gian và công sức vào những thứ giúp phát triển bản thân, sẽ bị đóng đinh ở vị trí này cả đời.”
“Còn chuyện gặp Lý Thi Ý, rõ ràng không muốn, ngay cả dũng khí từ chối cũng không có.
Bất cứ ai mạnh mẽ hơn một chút cũng có thể dễ dàng kiểm soát .”
“Tôi và Lý Thi Ý chỉ xem là người quen của , chúng tôi thậm chí không hề ép buộc , chỉ cần chằm chằm vào là đã khai hết mọi chuyện giữa và Tống Thanh Yến rõ ràng rành mạch.
Cô như rất nguy hiểm đấy!”
“Cô ngoan ngoãn như một con thỏ, tôi và Lý Thi Ý nhiều nhất cũng chỉ là vật ăn cỏ cỡ lớn, không gì .
Nhưng Tống Thanh Yến lại là một con sói trắng ăn thịt người không nhả xương, hắn sẽ nuốt chửng không chừa một mẩu, rồi còn chê thịt ít không đủ nhét kẽ răng.”
“Với sức chịu đựng tồi tệ như , sao lại dám đồng ý kết hôn với Tống Thanh Yến?
Cô biết gì về gia đình của Tống Thanh Yến chưa?
Cô biết trong nhà hắn là kiểu người gì không?
Cô có biết dù cố gắng thế nào thì họ cũng sẽ không bao giờ chấp nhận không?”
Trong giấc mơ của tôi, chẳng phải là như sao?
Cô ấy ngoan ngoãn chịu đựng như một Tấm, cuối cùng lại có số phận bi thảm như Vương Bảo Xuyến.
Người hưởng thụ máu thịt của ấy, cuối cùng lại đạt hình tượng thâm chính là Tống Thanh Yến.
Nhắc đến nhà họ Tống, Lý Thi Ý lại sôi nổi hẳn lên.
“Để tôi kể cho nghe, mẹ của Tống Thanh Yến là một người rất thực dụng.
Hồi cấp ba, nhà họ Tống mời chúng tôi đến dự sinh nhật của Tống Thanh Yến, chỉ có hai người trong lớp không nhận thiệp mời.
Một người vừa mới sản, người kia là học sinh nghèo trường đặc cách nhận vào.”
“Hắn còn có một người chị , bị gả cho một gia tộc giàu có thông qua hôn nhân chính trị.
Chị ta bị chồng bạo hành, bố mẹ Tống Thanh Yến nhất quyết không cho con ly hôn, chỉ vì gia đình bên kia giàu hơn nhà họ Tống.”
“Nhà nghèo rớt mồng tơi, nếu thật sự kết hôn với Tống Thanh Yến, thì từ bảo mẫu riêng của hắn, sẽ thăng cấp thành bảo mẫu của cả nhà họ Tống.
Họ ngay cả con ruột cũng không thương, sao có thể thương xót con nhà người khác chứ?”
Bạn thấy sao?