Ta bắt đầu giảm lượng tàu hũ mỗi ngày, bán xong buổi trưa thì dọn hàng về nhà nghiên cứu hương vị mới.
Ta thử thêm đường, thêm chao, thêm thịt băm, hiệu quả chẳng bao nhiêu, lại còn tăng chi phí.
Mà thẩm thẩm lại càng quá đáng hơn, đi thu mua gần hết số đậu nành trong làng.
Lượng đậu trong kho nhà ta không đủ cầm cự một tháng, chẳng mấy chốc sẽ không còn gì để nấu nữa.
14
Bất đắc dĩ, ta dự tính bán nốt số đậu còn lại trong nhà rồi tạm thời dừng việc mở quầy, nghĩ xem có thể xoay sang con đường nào khác.
Hiện tại mới mở quầy hai tháng, cũng đủ để chuộc chiếc vòng của Triệu đại nương về. Dù buôn bán thế nào đi nữa, cũng không thể để bà chịu lỗ.
Chỉ là nếu không còn quầy hàng, ta lấy gì để nuôi sống ta và muội muội? Chẳng lẽ lại để mình Thợ mộc Triệu gánh cả nhà?
Thấy ta buồn bã đến mức ăn cơm cũng không nổi, Thợ mộc Triệu làu bàu mấy câu:
“Không có đậu vàng thì chẳng lẽ không dùng loại đậu khác? Không bán tàu hũ thì bán món khác. Thời bình thái hòa, sao lại không có đường sống.”
Triệu đại nương đập tay xuống bàn một cái:
“Dùng đậu đen!”
“Dùng đậu đen? Có không? Con chưa từng nghe ai tàu hũ bằng đậu đen cả.”
Ta bán tín bán nghi.
Không phải là không tin Triệu đại nương, chỉ là từ trước đến nay chưa từng thấy ai dùng đậu đen tàu hũ bao giờ.
“Con cứ tin ta. Ta vốn là người xứ Lô Châu, hồi nhỏ quê nhà bị lũ lụt, phải dời đến huyện Đào Hoa này lánh nạn. Ở quê ta, tàu hũ toàn bằng đậu đen, ngon lắm!”
Triệu đại nương chắc như đinh đóng cột, ta lập tức mua mấy cân đậu đen về thử.
Làm theo cách như đậu vàng, dưới sự chỉ dẫn của Triệu đại nương, ta điều vị thêm chút cải chua tự , sau khi xong mang cho bà nếm thử.
Vừa ăn một miếng, bà đã rưng rưng nước mắt.
Ta tưởng mình không ngon, vội nếm thử, không có gì sai cả. Tàu hũ từ đậu đen vị đậm đà hơn, có mùi thơm nhẹ của đậu cùng chút ngọt thanh, kết cấu cũng chắc hơn tàu hũ thường.
Triệu đại nương kéo tay ta:
“Chính là hương vị này! Ta đã ba mươi năm rồi chưa nếm lại. Con , con thật có thiên phú trong việc nấu nướng đấy!”
Thợ mộc Triệu ăn xong cũng giơ ngón tay cái khen ngợi.
Tàu hũ đậu đen đã ra, việc thu mua đậu đen lại khiến ta đau đầu.
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
[ – .]
Đậu đen vốn ít, nhà nông gần như chẳng có dự trữ, hơn nữa nếu công khai thu mua thì thể nào thẩm thẩm cũng ngửi ra, chẳng mấy mà bắt chước theo.
Thợ mộc Triệu biết khó xử của ta, không một lời, âm thầm đi trong đêm đến tiệm lương thực ở trấn bên cạnh, vác về hẳn một trăm cân đậu đen.
Hắn : “Đây là bí phương, càng ít người biết càng tốt. Sau này cứ để ta đi mua đậu đen, nàng chỉ cần lo việc bán là .”
15
Quán tàu hũ của chúng ta lại một lần nữa khai trương.
Tàu hũ thường vẫn bán ba văn một bát, tàu hũ đậu đen thì năm văn một bát, mua ba bát sẽ tặng thêm một đĩa đồ ăn kèm nhỏ.
Tàu hũ đậu đen vừa ra mắt liền khách khen ngợi không ngớt, quầy hàng lại một lần nữa xếp hàng dài.
Thẩm thẩm không cam lòng, sai người mua hai bát mang về nghiên cứu, nửa tháng trôi qua vẫn không hiểu cách tàu hũ đậu đen ra sao.
Khách lại dần dần quay trở về với chúng ta.
Thấy hạ giá không thể lôi kéo khách, thẩm thẩm cũng đành tăng giá lên ba văn một bát. Thế , chính thái này lại khiến quầy hàng của bà ta hoàn toàn mất đi lợi thế, đến mức vắng tanh như chùa Bà Đanh.
Làm tàu hũ là công việc cực khổ, phải dậy từ canh Dần để xay đậu, rồi đẩy xe lên trấn, bận bịu suốt một ngày, tối về lại còn phải ngâm đậu cho ngày mai, cả ngày lao lực đến mỏi lưng đau vai.
Đường ca và đường tẩu vốn là hạng ham ăn lười , lúc trước thấy còn kiếm ra tiền, lại thêm chuyện chúng ta khiến bọn họ mất mặt trước bè, nên nhất quyết muốn cho bằng quán của ta.
Nay không có lãi, cũng chẳng lay chuyển sinh ý của chúng ta, giữa mùa đông giá lạnh, bọn họ liền chẳng buồn theo thẩm thẩm ra chợ nữa.
Thúc thúc cũng là kẻ ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới. Hôm nay thì uống rượu nhà họ Trương, mai lại bài bạc nhà họ Lý.
Quán tàu hũ của thẩm thẩm mở chưa đầy hai tháng đã sập tiệm, số đậu mà bà ta gom lúc trước giờ đổ đống trong tay, muốn bán lại cho cửa hàng lương thực thì phải có giấy tờ thuế theo mẫu ruộng, cần quan phủ xác nhận.
Thẩm thẩm khi xưa nóng lòng mở quầy, chẳng lấy một mảnh văn thư, các cửa hàng lớn đương nhiên không dám thu mua đậu của bà ta.
Giá chợ đen lại quá thấp, nhà nông thường cũng chẳng dùng đến ngần ấy đậu nành.
Tết đến gần, nếu không bán ra , e rằng cả nhà bà ta chỉ còn cách ăn tàu hũ thay cơm cả mùa xuân.
Cùng đường mạt lộ, thẩm thẩm liền nghĩ tới ta, đến van xin ta thu mua chỗ đậu ấy.
Ta đóng cửa không gặp, bà ta liền bám riết đến tận quầy tàu hũ, đeo bám không chịu đi.
Nực thay, lúc trước tham lam muốn đạp đổ ta chính là bà ta, giờ đến năn nỉ ta mua đậu cũng vẫn là bà ta.
Ta nay đâu còn là đứa cháu mặc bà ta vò nắn như trước nữa.
Ngày xưa cam chịu bà ta đánh mắng, một là vì ở nhờ nhà người, hai là để bảo vệ muội muội.
Nay ta đã tự mở cửa ăn, đâu còn phải sắc mặt bà ta mà sống nữa.
Bạn thấy sao?