03
Thúc thúc và đường ca khiêng bộ đồ mới vào gian phòng phía đông, đó vốn là căn phòng phụ thân để lại cho ta và muội muội, nay lại thành phòng tân hôn của đường ca.
Thẩm thẩm thì ở sân viện mặc cả giá tiền.
“Hôm nay trước đưa cho ngài năm lượng, hôm khác đưa nốt phần còn lại, chứ?”
Thợ mộc Triệu phất tay tỏ ý từ chối.
“Trong nhà đại lang sắp thú thê, phải lo sính lễ, phải sắm đồ mới, còn phải bày tiệc, thật sự không xoay đâu ra thêm bạc. Lại thêm con nha đầu lớn hỏng mối hôn sự, ngày mai ta sẽ gọi bà mối Trương đến, đem hai đứa nghiệt chủng này bán đi, rồi sẽ thanh toán dứt cho ngài, thế không?”
Thẩm thẩm chỉ ta mà :
“Hai con nha đầu này bán cho bà mối Trương có thể mười lượng, đến lúc đó ta nhất định thanh toán đủ, lại mời ngài đến uống rượu.”
Bà mối Trương là bà mối ở trấn trên, chuyên buôn bán người.
Cô nương có xinh đẹp sẽ bị bán vào kỹ viện, còn dung mạo bình thường thì bán nha hoàn cho nhà phú hộ.
Thợ mộc Triệu quay sang ta và muội muội, chắc là đang cân nhắc xem chúng ta có đáng giá mười lượng không, số bạc của y có đòi lại hay không.
Ta ôm chặt muội muội trong lòng. Ngày mai chúng ta sẽ bị bán đi, nếu không bán cùng một chỗ, muội muội mới chín tuổi, biết sống sao?
Thợ mộc Triệu giơ tay ra, ra dấu “mười”.
“Ta biết là mười lượng, trong nhà không có tiền, hôm nay đưa trước cho ngài năm lượng.”
Thẩm thẩm có chút sốt ruột, hôm nay chưa lấy tiền bán thân của ta, lại bị Thợ mộc Triệu đến đòi tiền, chỉ sợ hắn mà bỏ đi thì chúng ta lại bị một trận đòn nên thân.
“Mười lượng, ta lấy cả hai đứa.”
Thợ mộc Triệu chỉ vào ta và muội muội.
Lão quả phụ thấy Thợ mộc Triệu định mua chúng ta thì khịt mũi đầy khinh miệt:
“Triệu á khẩu chắc chưa từng thấy đàn bà? Mua một đứa nhãi con mới chín tuổi để gì? Với chút tài sản còm cõi nhà ngươi, nuôi nổi hai cái miệng ăn cơm chắc?”
Thẩm thẩm thì mắt sáng rực:
“Ngươi chắc chắn lấy cả hai chứ?”
“Cả hai, một chính thê, một thiếp.”
“Được, thành giao.”
Thẩm thẩm lập tức viết lại khế ước mới, bảo Thợ mộc Triệu ký tên, điểm chỉ.
04
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta mang theo một cái tay nải nhỏ, dắt muội muội đến nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu chỉ có hai gian phòng, một gian là chỗ ở của Thợ mộc Triệu, gian còn lại là của nương hắn.
Sân rất rộng, một nửa chất đầy gỗ các loại và mấy món đồ mộc dở dang.
Triệu đại nương bị mù, lúc chúng ta bước vào thì bà đang lần mò chuẩn bị nấu cơm.
Nghe thấy con trai mang nữ nhi về nhà, bà rất vui mừng, nắm tay ta, lại sờ sờ lên mặt.
[ – .]
“Cô nương thật xinh, tên là gì ?”
“Thưa đại nương, con tên là Lý Vân Mộng, đây là muội muội con, Lý Vân Khê.”
Muội muội cũng ngoan ngoãn cất tiếng chào:
“Chào đại nương ạ.”
Triệu đại nương lấy trong túi ra một viên kẹo mạch nha đưa cho muội muội, muội ta, không biết có nên nhận hay không.
Ta khẽ gật đầu ra hiệu là . Được ta cho phép, muội mới vươn tay ra nhận lấy.
Ta đỡ Triệu đại nương ra sân ngồi nghỉ, rồi bước vào bếp bắt đầu bận rộn.
Rửa rau, thái rau, nấu cơm.
Chẳng qua cũng chỉ là đổi chỗ việc, tay chân ta đã quen, rất thành thạo.
Thợ mộc Triệu vừa về tới nhà đã lập tức chui vào sân, tiếp tục đẽo gỗ.
Muội muội cũng rất lanh lợi, chạy tới chạy lui phụ ta nhóm lửa, rửa rau, còn tranh thủ rót nước mời Triệu đại nương.
Lại tranh thủ gom đống mạt gỗ mà Thợ mộc Triệu đẽo xuống, hốt vào nia, xếp gọn trước bếp.
Ta hiểu, muội đang cố gắng chứng minh bản thân cũng có ích.
Cơm vừa mới bắt lên, nước trong chum đã cạn, ta bảo muội trông bếp.
Lúc ta quay về, vừa bước vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi khét lẹt, trong lòng lập tức thấy bất an, mở vung ra thì quả nhiên cơm đã khê.
Muội cúi đầu ngồi thụp trước bếp, không dám ngẩng mặt ta, chỉ lén lau nước mắt.
Một đứa trẻ mới chín tuổi, vốn nên là độ tuổi vô ưu vô lo, mà nay lại như chim sợ cành cong.
Cũng không trách muội sợ.
Lần trước cơm khê, thẩm thẩm vung cái xẻng bếp lên đánh luôn, ta liều mình chắn thay, trán lập tức đổ máu, đến nay vẫn còn một vết sẹo.
05
Ta không rõ tính của Thợ mộc Triệu ra sao, chỉ đành cẩn thận hầu hạ trước, nếu có chuyện gì, ta tỷ tỷ cũng còn có thể gánh vác một phần.
Ta nhanh nhẹn bưng thức ăn lên bàn, múc phần cơm trắng ở lớp trên chưa bị khê thành hai bát đầy, mời Triệu đại nương và Thợ mộc Triệu dùng cơm.
Sau đó ta lại múc một gáo nước đổ vào nồi, nấu phần cơm cháy còn lại thành canh cơm cháy.
Ta và muội muội mỗi người bưng một bát đen sì, ngồi xổm trong bếp ăn.
Còn chưa kịp đưa lên miệng, Thợ mộc Triệu đã đạp cửa bước vào, trông bộ dạng giống như sắp đến hỏi tội.
Ta vội vàng đứng dậy xin lỗi:
“Triệu đại ca, thật ngại quá, lần đầu muội dùng bếp nhà huynh, không nắm độ lửa, lần sau muội nhất định ý hơn.”
Thợ mộc Triệu đưa tay ra, ta theo bản năng kéo muội muội núp sau lưng.
Quả đ.ấ.m không hạ xuống, mà cái bát trong tay ta lại bị Thợ mộc Triệu giật lấy.
Không cho ăn cũng , còn hơn bị đánh.
Bạn thấy sao?