27
Tiệm đã người , muội muội cũng chẳng còn việc gì , ta nghĩ có lẽ nên cho muội ấy học lấy một nghề.
Ta bàn với Thợ mộc Triệu chuyện muốn cho muội ấy học thêu thùa.
Muội ấy chưa từng học qua, mà đã có thể thêu ra chiếc quạt tròn trông ra dáng, nếu dạy dỗ cẩn thận, biết đâu cũng có thể trở thành một nữ thêu sư nổi danh khắp vùng như tỷ tỷ Cẩm Tú.
Thợ mộc Triệu nữ tử thì nên có một nghề phòng thân, sau này mới có thể an cư lập nghiệp.
Nói xong liền đưa muội muội sang bên tiệm thêu đối diện bái sư. Người quản sự tiệm thêu – Cẩm Tú nương tử – đã rất thân quen với chúng ta, thường xuyên đến ăn đậu hoa.
Chiếc quạt tròn kia cũng là nàng dạy muội muội thêu. Muội muội đến bái sư, nàng liền đồng ý ngay, muội rất có thiên tư, nếu chịu khó học hành, sau này nhất định có thể trở thành người kiệt xuất.
Sau khi đóng học phí, muội muội phải dọn vào ở trong tiệm thêu, tuy chỉ cách một con phố, mỗi tháng chỉ về nhà một lần.
Thợ mộc Triệu lại nhận một mẻ đơn hàng từ tiệm thêu, luôn viện cớ đến đo đạc để đưa cho muội muội chút điểm tâm và đồ ăn vặt, rõ ràng đã xem muội như muội ruột mà thương .
Muội muội học hành rất chăm chỉ, mỗi tháng về nhà đều mang cho ta một chiếc khăn tay, hoa văn thêu trên đó càng lúc càng tinh xảo, chỉ nửa năm ngắn ngủi mà đã thành thạo lắm rồi.
Nhìn lại chiếc quạt tròn muội từng tặng ta ngày ấy, muội thấy xấu hổ, muốn xin lại để thêu cái mới tặng ta.
Ta đâu nỡ lòng nào. Đó là lễ vật tân hôn mà muội tặng, tấm lòng còn quý hơn kỹ nghệ thêu nhiều.
Năm nay Tết đến thật nhanh, mọi chuyện trong năm đều diễn ra quá chóng vánh. Ta đã có tiệm của mình, có người ta bằng lòng kết tóc trăm năm, muội muội cũng có việc để chuyên tâm học hỏi.
Ta tính sổ sách, năm nay trừ chi phí ra, còn lời hơn tám mươi lượng, cộng thêm tiền Thợ mộc Triệu kiếm , trong tay chúng ta đã có gần một trăm lượng bạc tích cóp.
Ta mua thêm cho mỗi người trong nhà hai bộ y phục mới, Triệu đại nương còn rằng nhờ ta mà già rồi cũng điệu một phen.
Thật ra Triệu đại nương mới ngoài bốn mươi, vì trước kia mù mắt, không thể chăm chút cho bản thân, lại lo nghĩ quá nhiều nên trông có vẻ già hơn tuổi.
Nay ta ngày ngày giúp bà chải chuốt tươm tất, lại có hi vọng vào cuộc sống, tâm trạng vui vẻ, lại thấy càng lúc càng trẻ ra.
Lễ vật năm mới mà muội muội chuẩn bị cho mọi người là mỗi người một đôi giày mới, đều do chính tay muội thêu từng mũi kim. Triệu đại nương còn thẳng là không nỡ mang.
Tết đến, ta vẫn tất bật mở tiệm như thường, muốn nhanh chóng tích đủ tiền để mua lại căn viện này.
Đến lúc đó, viện này sẽ hoàn toàn là của nhà chúng ta.
28
[ – .]
Hôm ấy ta đang nhiệt mời khách vào quán, thì thấy nơi góc tường có một bà lão quần áo rách nát, dáng vẻ co ro, rụt rè vào trong.
Từ ngày mở quán đến nay, mỗi khi có ăn mày đến xin ăn trước cửa, ta đều bảo người mang cho một bát đậu hoa.
Thế đạo gian nan, nếu chẳng phải vì bất đắc dĩ, ai lại cam lòng đi hành khất? Giúp người nào hay người nấy.
Ta bưng một bát đậu hoa ra đưa, ai ngờ lại là nãi nãi. Nhìn dáng vẻ đã nhiều ngày không ăn uống, người toàn thân lấm lem, năng cũng không còn rõ ràng.
Lần cuối cùng rời khỏi nhà, nãi nãi vẫn còn là một lão nhân tinh thần quắc thước, mà mới một năm trôi qua, đã tiều tụy đến mức này.
Ta vội đỡ nãi nãi vào trong tiệm, đun nước nóng rửa mặt chùi người cho người.
Hỏi ra mới biết, nãi nãi bị bệnh, thẩm thẩm không cho mời đại phu, kéo dài cả tháng trời, thậm chí đến cơm cũng không cho ăn.
Nãi nãi gắng gượng mang thân bệnh từ thôn chạy đến trấn, chỉ để từ xa xem chúng ta sống có tốt hay không.
Thật ra lúc nhỏ, chúng ta và nãi nãi rất thân thiết. Chỉ là về sau thẩm thẩm nắm quyền trong nhà, nãi nãi hễ đối xử tốt với chúng ta một chút, liền bị thẩm thẩm tìm cớ trách mắng, vì mới phải xa cách chúng ta.
Ta vẫn luôn biết nãi nãi thương tỷ muội ta, nên mới dám ra mặt tranh phần tiền trợ cấp trước mặt lý chính, cũng vì thế mà bị thúc thúc, thẩm thẩm chán ghét. Khi thân thể người còn khỏe, còn có thể giúp việc trong nhà, thúc thẩm còn miễn cưỡng giữ lại.
Nay nãi nãi thân thể không còn chịu , thúc thúc liền vội vàng đuổi người ra khỏi nhà.
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
Không đến thẩm thẩm, ngay cả thúc thúc cũng không phải người. Trước kia hà khắc với tỷ muội ta cũng đành, dù sao ta không phải do hắn sinh ra, nãi nãi là thân mẫu của hắn, mà hắn cũng đành lòng vứt bỏ.
Ta mời lang trung khám bệnh cho nãi nãi, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ cần vài thang thuốc là khỏi.
Tình cảnh hiện giờ của nãi nãi không thể để người trở lại nhà thúc thúc nữa. Phòng muội muội hiện tại cũng để trống lâu ngày, ta liền để nãi nãi ở tạm phòng ấy.
Thợ mộc Triệu trở về, ta kể lại hình của nãi nãi, hắn lập tức trong đêm thêm một chiếc giường đặt trong phòng Triệu đại nương, để nãi nãi an tâm ở lại đây, có người .
Dù sao muội muội cũng dần lớn, sớm muộn gì cũng cần có một gian phòng riêng.
Hắn chuyện gì cũng suy nghĩ chu toàn, nãi nãi cũng vừa lòng vô cùng, ngày ngày khen ngợi ta gả một vị tôn tế hiếm có trên đời, vạn người mới chọn một người.
Cuối tháng muội muội nghỉ, trở về nhà thấy nãi nãi đang ở cùng, vui mừng không xiết. Muội rất thích ôm nãi nãi ngủ cùng. Sau khi mẫu thân qua đời, muội muội đêm nào cũng khóc, chính là nãi nãi ôm muội, dỗ dành muội vào giấc.
Chúng ta lại quây quần bên nhau, một nhà đoàn tụ.
Bạc tiền từng đồng một tích cóp, ngày tháng từng ngày một trôi qua, muội muội cũng từng chút một lớn dần.
Sau mấy năm ở thêu viện, muội muội từ một bé gầy như mầm đậu, nay đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng.
Bạn thấy sao?