9.
Con mèo đã tìm thấy, gian giữa Tống Oánh và mã phu cũng bị phát hiện.
Khi Thượng thư điện trung đẩy cửa mở ra, Tống Oánh vẫn đang ngồi trên eo mã phu, mồ hôi rơi như mưa, còn mã phu thì đang vùi đầu vào cái yếm đỏ của nàng ta.
Cảnh tượng quá mức ướt át nóng bỏng, quá mức phóng túng, đến nỗi Thượng thư điện trung đã lăn lộn ngang dọc nơi gió trăng nhiều năm cũng không nổi.
Tống Oánh thét lên chói tai, vội vàng kéo chăn qua bọc lấy mình.
Mã phu vốn đang say rượu, khi thấy một đám người tràn vào trong phòng thì lập tức quần cũng chưa kịp nâng lên đã muốn chạy trốn, đáng tiếc lại bị đè lại trên giường không thể đậy.
Nữ nhi của mình lại tằng tịu với mã phu, còn bị người ngoài thấy hết, phụ thân luôn luôn sĩ diện lúc này mặt đỏ bừng bừng.
Sau sự việc này, thanh danh trong sạch của Tống Oánh coi như là hoàn toàn bị hủy rồi.
Cho dù phụ thân có muốn che đậy cho nàng ta thì cũng không có cách nào.
Để bảo vệ con đường quan của mình, phụ thân khom lưng quỳ gối hết lời cầu xin, thậm chí lấy ra san hô đỏ đã cất giấu kỹ nhiều năm dâng cho Thượng thư điện trung, Thượng thư điện trung không lấy một cái đã bỏ đi trong giận dữ.
Việc Tống Oánh và mã phu thật sự là quá thô bỉ, thực sự ô uế ánh mắt của Thượng thư điện trung.
Phụ thân không có bao nhiêu tài học, may là ở trên quan trường ông vẫn còn chút phẩm cách, nhờ đó mà Thượng thư điện trung mới hơi hơi ý đến ông.
Bây giờ Thượng thư điện trung đã chứng kiến trực tiếp hành vi thô tục của Tống Oánh và mã phu, con đường quan của phụ thân cũng coi như chấm hết.
Phụ thân tức giận đến mức nhốt Tống Oánh vào Từ Đường.
Nhưng Tống Oánh vẫn còn chưa ý thức mức độ nghiêm trọng của chuyện này, không hề cảm thấy áy náy vì sai lầm của mình chút nào, mà ngược lại còn muốn đẩy hết sai lầm lên người ta, để cho ta gánh hậu quả cho hành vi phóng đãng của nàng ta.
10.
Dưới ánh trăng như nước, ta giấu người sau hòn non bộ, nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người họ.
Dưới ánh trăng, Tống Oánh lắc tay phụ thân, nũng nịu :
"Phụ thân, đừng giận nữ nhi nữa mà. Đều là do tên mã phu kia, là hắn ép buộc nữ nhi."
Lúc này phụ thân đang tức giận, cho dù nàng ta có lắc lư như thế nào cũng không thèm quan tâm.
Dẫu sao, lần này nàng ta đã ra họa lớn, không chỉ mất hết thanh danh của Tống phủ, quan trọng hơn là cái mũ cánh chuồn của phụ thân cũng khó mà giữ .
Nhìn thấy phụ thân không để ý đến mình, nàng ta lại rơi vài giọt nước mắt, cắn môi :
"Phụ thân, chuyện này vẫn còn cách giải quyết, chỉ cần theo lời con , chắc chắn sẽ không khiến phụ thân mất chức, Tống phủ vẫn có thể kết thông gia với Ôn phủ."
Nghe thấy , khuôn mặt đen như đáy nồi của phụ thân cuối cùng cũng dịu lại:
"Có cách gì?"
"Thực ra, chỉ cần để Thư Nhi thừa nhận muội ấy là người đã tằng tịu với mã phu, mọi vấn đề sẽ giải quyết một cách dễ dàng."
Ta thấy khóe môi Tống Oánh nở một nụ .
Ta nấp sau hòn non bộ, hận đến mức sắp nghiến nát răng bạc. Loại người như Tống Oánh, ngoài mặt lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt không tranh với đời, thực chất bên trong đã hoàn toàn thối nát.
Phụ thân trầm ngâm, do dự mãi không quyết.
Ta biết thừa, ông ta cũng không phải đang quan tâm ta, mà là đang suy xét đề nghị của Tống Oánh có khả thi hay không.
“Phụ thân, nữ nhi biết cha thương xót Thư Nhi, nếu không đẩy muội ấy ra, Tống gia sẽ xong đời mất.”
Nét mặt phụ thân thả lỏng hơn, Tống Oánh thấy có hy vọng, lại tiếp tục :
“Thế nhân đều biết Thư nhi đanh đá chua ngoa, còn cha thì lại không màng danh lợi, người đức độ. Nếu thật sự là muội ấy phạm sai lầm thì cũng sẽ không liên lụy đến cha.
“Huống chi, danh tiếng và thể diện của muội ấy sớm đã không còn rồi."
Ta lạnh trong lòng, quan sát từng lời hành của trưởng tỷ. Vì để hạ thấp ta, nàng ta thật sự đã dùng hết mọi thủ đoạn.
“Trời tối mờ mịt như , dáng người, dung mạo của chúng con không khác nhau bao nhiêu, để muội ấy thừa nhận việc hôm nay chắc chắn sẽ không bị người khác phát hiện.”
Vốn dĩ phụ thân vì sợ hãi mất chức mà rất tức giận, sau khi nghe trưởng tỷ thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều.
“Oánh nhi có lý.”
Trưởng tỷ cất giọng giả tạo:
“Sau khi Thư nhi gánh thay chuyện này, người ở ngay trước mặt mọi người mà gả Thư nhi cho mã phu, như không chỉ một việc tốt mà còn giành danh tiếng khoan dung độ lượng, cớ sao lại không ?”
Câu này đã trúng tiếng lòng phụ thân, ông ta vỗ tay lớn:
“Không hổ là nữ nhi của ta, thật sự là thông minh tuyệt đỉnh.”
Nhìn gương mặt xấu xa của họ, ta cố nén cảm giác buồn nôn, lặng lẽ rời đi.
Bạn thấy sao?