Trưởng Tỷ Người Nhạt [...] – Chương 2

Tính ta giống mẫu thân, việc nhanh gọn quyết đoán, danh tiếng lan xa.

Còn tính của trưởng tỷ lại giống phụ thân, điềm đạm như cúc, danh tiếng truyền khắp thành Trường An.

Ta trời sinh tính nóng nảy, còn trưởng tỷ lại dịu dàng như nước.

Sau khi mẫu thân qua đời, ta gánh vác nhiệm vụ quản gia, thưởng phân minh, hạ nhân trước mặt đối với ta cung kính, sau lưng không biết mắng ta bao nhiêu lần.

Ngược lại trưởng tỷ dịu dàng như nước, điềm đạm như cúc, cho dù hạ nhân sai điều gì, tỷ ấy đều có thể bình tĩnh nhẹ nhàng an ủi bọn họ: “Chỉ có không mới không sai, nhiều sai nhiều, lần sau nhớ sửa đổi là rồi.”

Trưởng tỷ nhờ tính dịu dàng mà thu phục lòng người, ai gặp cũng không khỏi khen ngợi một câu: “Lan tâm huệ chất*”

*Ý chỉ người cao nhã, thanh khiết.

Ta nhiều lần khuyên trưởng tỷ đừng quá gần gũi với hạ nhân, phải biết phân biệt tôn ti.

Trưởng tỷ không nghe lời khuyên của ta, ngược lại còn lạnh lùng ta

“Chúng sinh bình đẳng, họ cũng là người có m.á.u có thịt, chúng ta chỉ là may mắn sinh ra trong gia đình quyền quý, ai cao quý hơn ai chứ?”

Những lời đó khiến ta tự thấy hổ thẹn, tự nhủ sau này bớt lo chuyện bao đồng lại.

Thoắt cái đã vào đông, trưởng tỷ và phu xe trong hậu viện ngày càng thân thiết, tỷ ấy còn đặc biệt may cho hắn một đôi giày mùa đông.

Chuyện này thực sự không ổn chút nào, ta nhịn không mà nhắc nhở:

"Tỷ tỷ, tỷ chưa xuất giá mà lại may giày cho một nam nhân lạ, nếu bị người có ý đồ xấu truyền ra ngoài, e rằng sẽ tổn đến danh tiếng của tỷ."

Trưởng tỷ liếc ta, không vui :

"Chính muội có lòng dạ đen tối nên việc gì cũng thấy nhơ bẩn."

Ta vừa định mở miệng biện bạch, trưởng tỷ lại tiếp tục :

"Trong thời tiết lạnh lẽo này, hắn phải mang đôi giày cỏ rách nát, muội muốn thấy hắn bị c.h.ế.t rét sao?"

Ta muốn phản bác, một câu của trưởng tỷ đã khiến ta sững người tại chỗ:

"Thư Nhi, trước đây muội không như ." Giọng tỷ ấy đầy vẻ đau lòng.

Ngay sau đó, tỷ ấy đổi giọng, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt tràn đầy thất vọng:

"Từ bao giờ mà muội lại trở nên độc ác, ích kỷ như nương ngươi ?"

Đầu óc ta nháy mắt như bị tê liệt, không thể nghĩ gì.

Chẳng lẽ ta thực sự sai rồi sao?

Khi ta hoàn hồn lại, trưởng tỷ đã đi xa.

Lòng ta như bị ai đó bóp chặt, không thở nổi.

Hóa ra trưởng tỷ luôn coi mẫu thân là nỗi ô nhục, thậm chí không muốn coi bà ấy là mẫu thân.

Kể từ đó, ta và trưởng tỷ ngày càng xa cách.

Cho đến khi hôn ước của trưởng tỷ với Ôn tiểu lang quân bị Tạ tiểu thư cướp mất, trưởng tỷ ngồi bên cửa sổ âm thầm rơi lệ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...