Bà lão chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, trong cơn hoảng loạn đã khai hết toàn bộ thân thế của Tạ Thanh Linh, bao gồm cả những thủ đoạn bỉ ổi mà nàng đã dùng trong suốt những năm qua.
Những thị nữ hầu hạ bên cạnh nàng cũng đều bị thẩm vấn, và tất cả đều gật đầu thừa nhận những lời khai của bà lão.
Mẫu thân hoàn toàn mất hết hồn vía, ngơ ngác không một lời, trong đôi mắt chỉ còn sự trống rỗng và tuyệt vọng. Phụ thân nghe tin tức đứa con mà ông ta thương suốt mười mấy năm trời lại không phải là huyết mạch của mình, nhất thời không thể chấp nhận, liên tục lùi bước, rồi ngã ngồi xuống đất, khi về phía ta, trong mắt ông ta tràn ngập sự hối hận và áy náy.
Tạ Thanh Linh bị vạch trần bộ mặt thật, lại mất đi thân phận đại tiểu thư Tạ gia mà nàng vẫn luôn tự hào, nàng không thể tin vào sự thật, lắc đầu khóc nức nở.
Hoàng thượng đảo mắt khắp những người trong phòng, đứng dậy nắm lấy tay ta: “Thanh Tuyệt, trẫm thật không ngờ, nàng lại lớn lên trong cái chốn hiểm ác này, trẫm thật lòng đau lòng…”
Ta khẽ rụt tay về, nhạt như không có chuyện gì.
“Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà các ngươi, trẫm không tiện can thiệp. Nàng giờ là An Ninh Quận chúa, cứ tự mình quyết định đi!”
Nói rồi, người dẫn theo đoàn tùy tùng hùng hậu trở về cung. Hoàng thượng vừa khuất bóng, phụ thân liền lồm cồm bò dậy từ dưới đất. Ông ta bước đến trước mặt mẫu thân, giáng cho bà ta một cái tát trời giáng: “Đồ nữ nhân độc ác! Dám lừa gạt ta bao nhiêu năm như ! Ngươi đội cho ta một cái sừng to tướng! Còn khiến ta và con ruột xa cách đến thế! Đúng là đồ rắn rết!”
Mẫu thân khóc lóc thảm thiết, tóc tai rũ rượi, nước mắt hòa lẫn tiếng nấc, trông thật đáng thương. Nếu là ngày thường, phụ thân chắc chắn sẽ xót xa không biết sao cho phải, giờ đây ông ta chỉ lạnh lùng đám gia nhân trói chặt mẫu thân.
“Đánh cho tiện phụ này một trăm trượng, nếu còn thoi thóp thì vứt đến trang trại, mặc kệ sống chết! Còn cái thứ nghiệt chủng kia, đánh cho nó rồi tống cổ ra ngoài!”
Mẫu thân thấy phụ thân nhẫn tâm đến thì gào khóc thảm thiết, Tạ Thanh Linh cũng khóc lóc kêu , cuối cùng vẫn bị tiếng roi gỗ quất vào da thịt vang lên bịch bịch lấn át.
[ – .]
Mỗi người chịu một trăm trượng, e rằng lành ít dữ nhiều…
Ta lạnh lùng cảnh tượng thê thảm của họ, trong lòng không hề có chút hả hê nào, ngược lại trào dâng một nỗi bi thương, kiếp trước, ta cũng đã kết thúc cuộc đời một cách đau khổ như thế.
Phụ thân bước đến trước mặt ta, ánh mắt phức tạp: “Xin lỗi con, Thanh Tuyệt, là taa có lỗi với con! Tất cả đều do con tiện nhân kia ra, khiến quan hệ phụ tử ta xa cách, sau này phụ thân nhất định sẽ bù đắp cho con thật tốt!”
Ông ta nắm chặt lấy hai tay ta, vẻ mặt thành khẩn. Ta hất mạnh tay ông ta ra, thứ phụ tử muộn màng này còn rẻ rúng hơn cỏ rác, ta không cần!
Ta quay người bước đi, nha hoàn ngoài cửa đã chuẩn bị xong hành lý và xe ngựa, ta lập tức lên đường đến phủ đệ mới, phủ quận chúa mà Hoàng thượng đã ban cho ta.
Từ nay về sau, ta và Tạ gia không còn bất cứ dây dưa gì nữa, ta chỉ là ta, Tạ Thanh Tuyệt! Kể từ khi chuyển đến phủ quận chúa, ngày nào phụ thân cũng sai người mang thư và vô số trân bảo kỳ lạ đến cho ta, những thứ châu báu lấp lánh trước mắt, ta chỉ thấy buồn .
Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy những thứ tốt đẹp này, bởi vì tất cả những bảo vật của Tạ gia đều dâng lên cho Tạ Thanh Linh, thậm chí những thứ nàng không cần, thà vứt đi cũng không bao giờ cho ta.
Giờ đây, phụ thân tất cả những điều này chẳng qua chỉ muốn bù đắp cho những tủi nhục mà ta đã phải chịu đựng suốt bao năm qua, ta đã không còn là bé nhỏ bé, độc, khát khao thân năm nào nữa.
Những thứ này đối với ta bây giờ hoàn toàn vô nghĩa. Ta tùy tay lật xem những món đồ, thì Bùi Trí Hoài lại đến. Trong lòng ta đã đoán , hắn hẳn là đến để trách móc ta tàn nhẫn với người hắn .
Quả nhiên, vừa bước vào cửa, hắn đã đỏ mắt chất vấn ta: “Thanh Linh ở trang trại ngày đêm việc khổ sai, ăn không đủ no, tất cả đều là do tâm địa độc ác của ngươi ra đúng không! Ta thật không hiểu. Tại sao ngươi cứ mãi không buông tha cho Thanh Linh? Nàng ấy đã không còn là con Tạ gia nữa rồi, không hề cản trở con đường của ngươi, tại sao ngươi vẫn tàn nhẫn đến ? Trên đời này sao lại có nữ nhân độc ác như ngươi?”
Ta mỉm : “Ngươi thật là một người si! Hay là thế này, ta sẽ đứng ra thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn cho hai người, như Thanh Linh cũng có thể thoát khỏi cảnh khốn khó hiện tại, mà ngươi cũng toại nguyện mối si này!”
Bạn thấy sao?