Trưởng Tỷ Là Bạch [...] – Chương 7

7

“Thanh Linh sở dĩ thể chất yếu nhược, bệnh tật triền miên là vì con, nay cũng nhờ con mà thái y chẩn trị, nếu có thể chữa khỏi cho nó, xem như con đã chuộc lỗi. Sau này hai chị em con phải hòa thuận, đừng khó dễ cho chị con nữa, khiến cha phải phiền lòng.”

Ta khẽ , hỏi vặn lại: “Nếu bệnh của tỷ tỷ không liên quan gì đến con thì sao? Phụ thân định bù đắp thế nào cho những tủi nhục mà con đã phải chịu đựng suốt bao năm qua?”

Phụ thân lộ vẻ giận dữ: “Năm xưa đại sư đã sớm đoán định, rõ ràng là mệnh con mang sát khí, xung khắc với Thanh Linh, mà giờ con còn dám cãi! Thật là cứng đầu cứng cổ!”

Ông ta tức đến đỏ mặt tía tai, ngón tay chỉ vào ta cũng run run. Ta không đôi co nữa, cùng ông ta đi vào sân của Tạ Thanh Linh.

Tạ Thanh Linh thấy đích thân Hoàng thượng dẫn theo thái y đến khám bệnh cho mình, còn chưa rõ ngọn ngành sự việc, chỉ nghĩ Hoàng thượng đối đãi đặc biệt với mình, vội vàng gắng gượng vẻ mặt tươi tắn, ánh mắt cố lúng liếng Hoàng thượng, hoàn toàn không nhận ra vẻ thất thần của mẫu thân bên cạnh.

Thái y muốn bắt mạch, mẫu thân hết lời chối từ, ngay cả Tạ Thanh Linh cũng khó hiểu: “Mẫu thân, ân điển của Hoàng thượng sao có thể từ chối?”

Thế là nàng gạt tay mẫu thân đang cản trở, chủ đưa cổ tay cho thái y bắt mạch.

Một lát sau, lời của thái y khiến sắc mặt mẫu thân tái mét: “Khởi bẩm Hoàng thượng, bệnh của Tạ đại tiểu thư quả thật nan y… Chỉ là…”

Tạ Thanh Linh vẫn đang cố tỏ ra yếu đuối trước mặt Hoàng thượng, mong lấy sự thương cảm của người, ánh mắt Hoàng thượng lại dán chặt vào thái y.

“Chỉ là gì?”

[ – .]

“Bệnh của Tạ đại tiểu thư hẳn là bệnh bẩm sinh, lại vô cùng hiếm gặp, thường chỉ khi phụ mẫu có quan hệ huyết thống gần gũi mới sinh ra chứng bệnh này!” 

Lời thái y vừa dứt, mẫu thân run rẩy dữ dội, phụ thân lập tức nổi giận mắng nhiếc: “Ăn bậy bạ! Bổn quan và phu nhân tuyệt đối không có quan hệ thân thích,  Thanh Linh sao có thể mắc bệnh này ! Chắc chắn là các ngươi muốn bao che cho Tạ Thanh Tuyệt nên mới bịa đặt ra chuyện quỷ quái như !” 

Mẫu thân sợ hãi đến mức không dám hé răng nửa lời. Tạ Thanh Linh nhíu mày, yếu ớt hùa theo lời phụ thân, cố đổ trách nhiệm lên đầu ta: “Đúng , các vị đại nhân không biết đó thôi, bệnh của Thanh Linh rõ ràng là do muội muội ra, tuyệt đối không phải do vấn đề huyết thống gì cả.” 

Rồi nàng quay sang chỉ trích ta: “Muội muội, ta biết muội vẫn luôn không muốn chấp nhận mình là sao chổi, cũng không thể trước mặt Hoàng thượng mà mua chuộc thái y năng lung tung như , đây chính là tội khi quân!” 

Mẫu thân hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng phụ thân: “Lão gia, thiếp thân trong sạch, chàng hiểu mà…” 

Bà ta khẽ nức nở, phụ thân vốn thương bà nhất, thấy bà khóc thì lòng đau như cắt, vội ôm bà vào lòng an ủi. 

Ta nhạt: “Phụ thân, tỷ tỷ, hai người không cần vội vàng đổ tội lên con, tỷ tỷ rốt cuộc có phải là con ruột của mẫu thân và người có quan hệ huyết thống hay không, chỉ cần thẩm vấn sẽ rõ!” 

Hoàng thượng trầm giọng ra lệnh: “Đưa người lên!” 

Trước khi về phủ, ta đã liệu trước màn kịch này, sớm đã bẩm báo với Hoàng thượng, nhờ người đi bắt giữ. Chẳng bao lâu sau, một bà lão tóc tai rối bời bị áp giải đến trước mặt mọi người, bà ta run rẩy khai nhận.

“Lão nô là nhũ mẫu của phu nhân. Năm xưa, khi phu nhân còn khuê các, qua lại rồi nảy sinh cảm riêng tư với biểu ca bên ngoại. Hai người lén lút mang thai, phu nhân đã sớm đính ước với Tạ đại nhân, chỉ đành vâng lời phụ mẫu mà gả vào nhà họ Tạ! Để che mắt thiên hạ, cái thứ gọi là m.á.u trinh tiết giả kia cũng do chính lão nô chuẩn bị! Trong thời gian mang thai, phu nhân luôn lo lắng, vì đại tiểu thư sinh ra thể chất yếu ớt. Sau này khi có nhị tiểu thư, phu nhân sợ con bé chia mất sự thương của đại tiểu thư, liền cấu kết với một vị đại sư bịa đặt chuyện nhị tiểu thư trời sinh khắc khẩu với đại tiểu thư…Phu nhân lo lắng đại tiểu thư chịu ấm ức, nên đã phái lão nô đến hầu hạ bên cạnh. Những việc lớn nhỏ của đại tiểu thư bao năm qua, lão nô đều chứng kiến. Đại tiểu thư ghen ghét nhị tiểu thư, nên thường xuyên giả bệnh, bắt nhị tiểu thư ngày đêm nấu cháo, hành hạ đủ điều. Có lần, nàng còn thừa lúc nhị tiểu thư sơ ý, nhốt nàng vào bếp nhỏ rồi cố ý đốt lửa, suýt chút nữa thiêu c.h.ế.t nhị tiểu thư… Lại có lần, nàng thậm chí còn dẫn tên nô lệ say rượu đến trước mặt nhị tiểu thư, muốn hủy hoại thanh danh của nàng…” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...