Phụ thân thấy ta ngoan cố không nghe lời, chỉ thẳng vào mũi ta mà mắng nhiếc: “Nghiệt chướng! Ngươi sinh ra đã khắc chế Thanh Linh, ngày thường lại càng luôn sự với nó, nay trước mặt hoàng thượng, ngươi còn vọng tưởng, quả thật là không thấy quan tài không đổ lệ!”
Dù cảnh tượng như chẳng phải lần đầu tiên ta trải qua, sống mũi ta vẫn không khỏi cay xè.
Từ nhỏ ta luôn cố gắng tránh xa Tạ Thanh Linh, ngược lại chính nàng ta luôn tìm cách trêu chọc ta.
Hơn nữa, mỗi lần cố ý chọc giận ta xong, ta vừa ra tay phản kháng thì vừa vặn bị phụ thân mẫu thân trông thấy, thêm vào đó nàng ta lại quen thói giả vờ yếu đuối để lấy lòng thương, thế là tất cả mọi người trong phủ đều cho rằng ta ức h.i.ế.p nàng ta…
Ta nghẹn giọng, bướng bỉnh : “Phương pháp trị thủy, chính là của ta…”
“Đồ độc ác!”
Mẫu thân không biết từ lúc nào cũng đã vào cung, lời ta còn chưa dứt đã bị một cái tát của người đánh cho ngắt quãng.
Ta bị một chưởng của người đánh ngã xuống đất, cổ họng trong nháy mắt trào lên vị tanh ngọt, m.á.u tươi theo khóe miệng chảy ra.
Mẫu thân quỳ rạp xuống đất dập đầu lia lịa: “Hoàng thượng thứ tội, tiểu nữ tâm thuật bất chính, ở trước mặt Hoàng thượng còn dám trắng trợn dối, cướp đoạt công lao của tỷ tỷ ruột thịt, cầu xin Hoàng thượng niệm nó phạm lỗi lần đầu, tha cho nó một mạng!”
Trong lòng ta âm thầm lạnh, bà ta thoạt như đang cầu xin tha thứ cho ta, thực chất lại vài ba câu đã định tội ta chiếm đoạt công lao của Thanh Linh.
Mẫu thân bà ta, thật đúng là không hề đoái hoài đến đứa con này là ta…
Ta vừa định mở miệng tự biện bạch, phụ thân đã đau lòng nhức óc quát mắng ta: “Ngươi là cái thứ nghịch nữ! Còn không mau cầu xin Hoàng thượng khai ân! Ngươi thật sự muốn c.h.ế.t cả nhà ta mới vui lòng sao!”
Ông ta lại giống như kiếp trước, trong lời ngoài lời đều ám chỉ ta vì tính mạng cả nhà mà phải nhẫn nhục chịu đựng.
[ – .]
Đã từng ta chính là bị câu này của ông ta dọa sợ, lo lắng ta ầm ĩ đến cá c.h.ế.t lưới rách cuối cùng cả nhà bị tội, mới cam tâm để bọn họ bài bố.
Nhưng lần này, ta tuyệt đối sẽ không ngốc như nữa! Ánh mắt ta kiên định, ngẩng đầu về phía nam tử trên đài cao: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nếu phụ thân mẫu thân một mực chỉ trích thần nữ ăn cắp công lao của tỷ tỷ, không bằng triệu tỷ tỷ đến đối chất cùng nhau!”
Hoàng thượng dường như có chút bất ngờ, ta một nữ tử khuê các nhỏ bé, mà lâm nguy không loạn, trong ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng.
Không lâu sau, Tạ Thanh Linh liền bị đưa đến. Nàng ta đâu đã từng thấy cảnh tượng như bao giờ, sắc mặt khó coi, thần khẩn trương, đến cả việc hành lễ với Hoàng thượng cũng sai sót liên tục.
Mẫu thân thấy nàng ta đi đứng như trên băng mỏng, đau lòng vô cùng, hung hăng trừng mắt ta một cái.
Ta thong thả tiến lên hành lễ với Hoàng thượng một cách chu toàn, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở lời: “Hoàng thượng, nếu thần nữ và tỷ tỷ mỗi người một lời, không bằng chúng ta riêng về lai lịch và nguyên lý của phương pháp trị thủy này, như sẽ rõ ràng trong nháy mắt, cũng tránh những tranh cãi vô ích.”
Hoàng thượng dùng ánh mắt dò xét ta từ trên xuống dưới, tỏ vẻ rất hứng thú gật đầu.
Khóe miệng ta khẽ cong lên, đem phương pháp trị thủy ra tỉ mỉ như kể chuyện nhà, dẫn chứng điển tích, logic chặt chẽ, lời lẽ dễ hiểu, còn tường tận hơn nhiều so với những gì phụ thân đã tâu.
Vẻ tán thưởng trên mặt Hoàng thượng không hề che giấu, thậm chí còn liên tục gật đầu với ta, tỏ ý đồng .
Đến lượt Tạ Thanh Linh, nàng ta có chút căng thẳng, mày nhíu chặt, ngón tay không ngừng xoắn chiếc khăn lụa trong tay, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó xử.
Thấy , ta lên tiếng chế giễu: “Chẳng lẽ tỷ tỷ ngay cả những thứ mình đã nghiên cứu bao lâu nay cũng không ra ? Hay là vì diện kiến Hoàng thượng mà căng thẳng quá?”
Mẫu thân không nhịn bênh vực: “Hoàng thượng minh giám, tiểu nữ Thanh Linh từ nhỏ thể chất yếu nhược, trước đó lại mới khỏi bệnh nặng, có lẽ là do sốt cao tổn trí nhớ… Nhưng thần phụ lấy tính mạng đảm bảo, phương pháp trị thủy này quả thực là công lao của Thanh Linh!”
Hoàng thượng rõ ràng không tin: “Nếu không thể tự chứng minh, trẫm chỉ có thể ghi nhận công lao này cho Thanh Tuyệt tiểu thư…”
Bạn thấy sao?