Chương 9:
Ta không đành lòng cậu ấy ấm ức, vội vàng nhận lấy khăn ướt từ tay Cần Nhi, bước tới lau sạch mặt cho cậu ấy, miệng an ủi: "Không đau, không đau." Triệu Tam thiếu gia liền vui vẻ , hân hoan lặp lại "Không đau, không đau."
Khi ta và Triệu Tam thiếu gia, Triệu Tiểu tướng quân quay lại viện riêng của Phàm Lâu dành cho khách quý, liền gặp ánh mắt nồng nhiệt của phu nhân tướng quân.
Bà mỉm ta một lúc lâu, rồi ôm Triệu Tam thiếu gia, hỏi cậu ấy có vui không.
Triệu Tam thiếu gia không ngừng gật đầu: "Vui lắm, ta thích tỷ tỷ!"
Nhị thúc vui mừng, liền : "Tam Lang thích Hoa Dung, để Hoa Dung theo ngươi về nhà, ở với ngươi lâu dài có không?"
Câu này thật lộ liễu, như thể ta là món hàng trên kệ, thích thì trả tiền, ai cũng có thể mang đi. Mọi người trong viện nghe câu này, đều có phản ứng khác nhau.
Triệu Tam thiếu gia vui sướng gật đầu; phu nhân tướng quân ta dò xét.
Đằng Tân không chút tĩnh, đệ ấy căn bản không nghe thấy nhị thúc gì, chỉ chằm chằm Triệu Tam thiếu gia. Triệu Tam thiếu gia , đệ ấy liền nhíu mày, trong mắt là sự ghét bỏ không che giấu.
Triệu Tiểu tướng quân đứng ở góc, mọi người, có vẻ suy tư.
Còn ta là nhân vật chính trong cuộc chuyện, chỉ có thể cố gắng thẳng lưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà thẳng phía trước.
Phu nhân tướng quân có vẻ ngạc nhiên, bà nụ không giấu trên mặt nhị thúc, rồi lại Triệu Tiểu tướng quân, miệng mang nụ ôn hòa hỏi ta: "Hoa Dung nương thấy Tam Lang nhà ta thế nào?"
"Tam thiếu gia tâm tư thuần khiết, là một đứa trẻ tốt." Ta thành thật trả lời.
Phu nhân tướng quân hài lòng gật đầu, với nhị thúc: "Vậy chuyện hai đứa trẻ cứ định đi, ngày mai ta sẽ cho người gửi thiếp canh đến phủ."
Mặt nhị thúc như hoa cúc.
Ngày hôm sau, Hầu phủ và tướng quân phủ trao đổi thiếp canh, bà mối trong miếu chọn ngày đại cát, định hôn sự vào mùng chín ba tháng sau.
Ngày này quá gấp, vì khi Đằng Hoa Nguyệt ra khỏi viện của nàng ta, đã chế giễu ta suốt nửa ngày.
Ta chẳng muốn để ý đến nàng ta chút nào, nàng ta lại coi ta là đang tức giận, cứ cách vài ngày lại tới lượn lờ trước mặt ta, dường như coi việc sỉ nhục ta thành thú vui. May mắn thay, nàng ta chỉ tập trung vào ta trong khoảng thời gian đó, vì đã đến lúc quản gia báo cáo.
Sáng hôm đó, hạ nhân trong Hầu phủ ai nấy đều vui vẻ, họ đều mong đợi sau khi chủ tử có thêm tiền trong kho, sẽ thưởng cho họ vài đồng.
Nhưng ta biết, họ sẽ không đợi đâu.
Hầu phủ từ khi Đằng Hoa Nguyệt quản gia đến nay tiêu xài quá nhiều, đến bây giờ, tiền nợ các cửa hàng cổ vật, tửu lầu, tiệm vải, tiệm vàng còn nhiều khoản chưa thanh toán, có thể , Đằng Tân và nhị phòng đều trông chờ vào số tiền này để trả nợ.
Nhưng khi họ thấy số tiền mà quản gia đưa tới, thì hoàn toàn ch-ếc lặng.
"Sao chỉ có hơn hai nghìn lượng!" Đằng Tân ném sổ sách xuống chân quản gia, "Nói! Có phải các ngươi tham ô không!"
Quản gia sợ hãi quỳ xuống dập đầu: "Thế tử gia, oan uổng quá!"
"Nửa năm trước rõ ràng có hơn năm nghìn lượng! Sổ sách viết rõ ràng như !"
"Đó là, đó là vì đại tiểu thư..."
Quản gia còn chưa xong, Đằng Tân đã giận dữ chạy tới, giơ tay định tát ta.
"Ngươi là đồ gia chi tử!"
Cần Nhi lao tới, liều mình nhận cái tát thay ta.
Nhìn dấu tay nhanh chóng sưng lên trên mặt nàng ấy, ta tức giận thẳng tay tát mạnh Đằng Tân.
—Đây là lần đầu tiên ta đánh đệ ấy.
Đằng Hoa Nguyệt hét lên một tiếng, chạy tới che chở Đằng Tân: "Đằng Hoa Dung, ngươi gì !"
Ta lạnh lùng đáp lại: "Dạy dỗ đệ đệ của ta."
Đằng Tân ôm mặt, trong từng hơi thở mang bảy phần giận dữ, ba phần ấm ức: "Ngươi, ngươi đánh ta!"
"Ta đánh ngươi, là lẽ đương nhiên."
"Ngươi không phải tỷ tỷ của ta, ngươi dựa vào đâu mà đánh ta! Ngươi tham ô tiền của phủ, còn dám đánh ta!"
"Đằng Tân, ngươi đã nghe quản gia hết chưa?"
Ta liếc quản gia, ông ta giật mình, lắp bắp : "Thế, thế tử, việc kinh doanh của phủ luôn do đại tiểu thư quản lý, nhiều thương nhân chỉ đồng ý giao thương với đại tiểu thư. Nửa năm qua, đại tiểu thư không quản lý cửa hàng, nên việc kinh doanh giảm đi hơn một nửa..."
Chính viện im ắng như ch-ếc.
Nhị thúc và con ông ta, tự cho mình là thanh cao, luôn nghĩ rằng tiền bạc từ trên trời rơi xuống, từ cửa hàng mọc ra. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng cần phải kinh doanh.
Còn về phần Đằng Tân, ta đã từng dẫn đệ ấy đi cửa hàng vài lần, cho đệ ấy nghe quản gia bẩm báo lại việc ăn nhiều lần.
Chỉ là không lâu sau ta nhận ra, mỗi lần như đệ ấy đều chỉ giả vờ ngoan ngoãn học hỏi, thực ra không thấm gì vào đầu, sau đó còn kiếm đủ lý do để không muốn đi nữa.
Ta từng nghĩ, không đi thì thôi, dù sao vẫn còn ta.
Bây giờ ta lại thấy thật đúng là hài hước: Đằng Tân và nhị phòng không hổ là máu mủ, trong việc "thanh cao" thật sự là cùng một dòng.
Một lúc sau, Đằng Tân mới khó khăn mở miệng: "Ngươi..."
Ta không đệ ấy, mà hỏi: "Việc quản gia rất dễ dàng, phải không?"
Một câu khiến Đằng Tân và Đằng Hoa Nguyệt mặt mày trắng bệch. Vở kịch đã xem đủ, ta không muốn ở lại chính viện thêm nữa, hơn nữa mặt Cần Nhi cần xử lý ngay. Ta phớt lờ Đằng Tân, khéo léo gạt tay Đằng Hoa Nguyệt ra, cũng không để ý đến dáng vẻ muốn gì đó của đệ ấy, chỉ một câu:
"Thế tử và nhị muội cứ từ từ đi, ta đưa Cần Nhi về viện trước."
Rồi không ngoảnh lại mà đi thẳng.
Bạn thấy sao?