Chương 5:
Tiểu thư nhà Ngự sử đại nhân, Vương nương, đã ngất xỉu trước mặt mọi người. Không chỉ , trên người nàng ấy còn nổi lên nhiều nốt ban trông rất đáng sợ. Đại phu chẩn đoán sơ bộ rằng, đây là bị trúng độc.
Chỉ hai chữ "trúng độc" thôi đã khiến các tiểu thư quý tộc hoảng hốt, tranh nhau cầu khám, người hầu nhà Ngự sử đại nhân thì mặt mày tái mét vì sợ hãi. Bữa tiệc thưởng hoa này, sao lại có người bị đầu độc?
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Đằng Hoa Nguyệt, nàng ta như bị hàng chục mũi kim đ-â-m vào, đứng không vững.
Rõ ràng, nàng ta cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.
Ta những nốt ban trên người Vương nương, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi đại phu: "Đại phu, triệu chứng của Vương nương là trúng loại độc gì? Có khả năng là do nàng ấy ăn phải thứ mà bình thường không thể ăn hay không?"
Ta không phải lời vô căn cứ, chỉ là đột nhiên nhớ lại, Vương nương có kiêng kỵ một số thứ.
Gia đình nàng ấy đã gửi đến một danh sách đặc biệt lưu ý rằng, nàng ấy không thể ăn đậu phộng, vì mỗi lần mời nàng ấy dự tiệc, ta đều đặc biệt không bày biện thức ăn có đậu phộng. Nếu thi thoảng có món ăn chứa một chút đậu phộng, ta cũng sẽ bảo Cần Nhi cẩn thận dặn dò nha hoàn thân cận của Vương nương. Đây là tố chất cơ bản của người chủ mẫu, không đáng nhắc đến.
Nhưng lời ta lại khiến Đằng Hoa Nguyệt đột nhiên tìm đối tượng để trút giận. Vốn đã rất căng thẳng, giờ nàng ta càng chắc chắn rằng ta đang rối.
Nàng ta giữ tư thế cao ngạo quở trách ta: "Đằng Hoa Dung, ngươi không phải là đại phu, bừa cái gì!"
Ta dùng tay áo che nửa mặt, giả bộ như bị kinh hãi, trông rất đáng thương.
Tống Kiều Kiều ta mà muốn bật , liền phối hợp trở thành cái miệng của ta: "Đằng Hoa Nguyệt, ngươi cũng không phải đại phu, bừa cái gì? Hay là ngươi cho mọi người biết Vương nương bị trúng độc gì? Hoặc ngươi đưa ra thuốc giải luôn đi! Đỡ cho đại phu phải chẩn đoán mất công."
"Ngươi đừng bậy! Ta và nàng ấy không oán không thù, tại sao ta phải hạ độc!"
Lúc này, nha hoàn của Vương nương đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta và đại phu, cắt ngang cuộc tranh cãi của Đằng Hoa Nguyệt và Tống Kiều Kiều.
"Đúng ! Đúng ! Tiểu thư nhà ta bình thường không thể ăn đậu phộng, nếu ăn nhầm đậu phộng sẽ nổi mẩn! Nặng thì cũng sẽ ngất xỉu!"
Đại phu suy nghĩ một chút: "Có khả năng này." Ông quay sang ta: "Đại tiểu thư, ta cần kê một số thuốc..."
Ta không đợi ông hết đã liên tục gật đầu, gọi Cần Nhi đi theo lấy thuốc.
Tống Kiều Kiều Đằng Hoa Nguyệt với ánh mắt đầy đắc ý: "Làm việc không ra gì thì thôi, A Dung giúp ngươi dọn dẹp hậu quả mà ngươi còn tỏ vẻ như bị . Ngươi thật sự nghĩ mình quý giá đến mức ai cũng phải kính ngươi sao? Nhìn xem, người sáng suốt đều biết tiểu thư nào của nhà họ Đằng mới đáng tin cậy hơn."
Ý là đại phu tìm ta chứ không phải Đằng Hoa Nguyệt.
Ta Tống Kiều Kiều đầy khâm phục, nàng này đúng là miệng lưỡi sắc bén như dao, không uổng công ta đối đãi tốt với nàng ấy.
Đằng Hoa Nguyệt bị mắng đến mức không nên lời, chỉ đỏ hoe mắt, giận dữ trừng mắt ta như thể muốn nuốt chửng ta.
Ta giả bộ run rẩy, e dè nép sau lưng Tống Kiều Kiều: "Kiều Kiều, đừng nữa. Nhị muội đã bận rộn suốt bảy tám ngày để chuẩn bị cho tiệc thưởng hoa, nàng ấy cũng không muốn đâu. Hơn nữa... hơn nữa bây giờ nàng ấy là người quản gia..."
Nói dở chừng, để người khác tự tưởng tượng phần còn lại.
Đi con đường của tiểu bạch liên, khiến bạch liên hoa không còn đường đi.
Phải rằng, giả vờ đáng thương thực sự hiệu quả. Người ta thường đứng về phía kẻ yếu, như mới thể hiện mình nhân từ và mạnh mẽ. Nhìn vẻ mặt của mọi người khi Đằng Hoa Nguyệt, đúng là ánh mắt dành cho kẻ ác.
"Đằng Hoa Dung, ngươi có thể đừng giả bộ nữa không!" Đằng Hoa Nguyệt tức giận đến phát điên.
Ta cúi đầu, cố ép ra vài giọt nước mắt, Đằng Hoa Nguyệt còn muốn mắng ta, nàng ta biết rằng lúc này càng càng sai, đành nuốt cơn giận vào trong, cố gắng kiềm chế.
Ôi, thật là vui.
Đằng Hoa Nguyệt không tức giận lâu, sau một hồi hỗn loạn, Vương nương cuối cùng cũng tỉnh lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm. May quá, không có ai trúng độc. Đặc biệt là Đằng Hoa Nguyệt, mặc dù không muốn ta đoán đúng, ít ra Vương nương không sao. Nếu không, dù có điều tra rõ ràng không phải nàng ta hạ độc, cũng khó tránh trách nhiệm việc sơ xuất.
Nhưng phu nhân nhà Ngự sử đại phu đến đón Vương nương lại không định tha cho nàng ta. Trước mặt tất cả các tiểu thư quý tộc, bà đã mắng Đằng Hoa Nguyệt một trận tơi bời.
"Ta quản gia hơn hai mươi năm, chưa từng thấy nhà nào tổ chức tiệc lại phạm lỗi như thế này... Khách có thể ăn gì, không thể ăn gì, tất cả đều ghi vào sổ, đưa đến tay chủ mẫu..."
Đằng Hoa Nguyệt đang đầy bụng tức giận, lúc này không nghĩ kỹ đã tuôn ra hết: "Phu nhân, Vương nương không thể tự biết mình không thể ăn đậu phộng sao? Nha hoàn bên cạnh nàng ấy không biết sao? Đậu phộng này đâu phải ta ép vào miệng nàng ấy."
"Ngươi!"
Không hổ danh là đệ nhất tài nữ của Vân Thành, không cần đến thứ khác, tài biện luận của nàng ta đúng là thật sự có thực lực.
Vương nương nằm nửa chừng trên kiệu mềm, tức giận đến ngực phập phồng, yếu ớt tranh cãi: "Ta không ăn bánh đậu phộng."
Đến lúc then chốt, ta vẫn phải bồi thêm một nhát.
Ta kịp thời chỉ vào bánh điểm tâm trên bàn: "Có phải tiểu thư ăn cái này không?"
Vương nương gật đầu.
"Đây là điểm tâm mới ra của Phàm Lâu, tuy không có kẹp đậu phộng bên ngoài lại phủ khá nhiều bột phộng nghiền." Ta giới thiệu.
Đằng Hoa Nguyệt trố mắt ngạc nhiên: "Ta, ta đâu có biết..."
Nàng không tiếp nữa.
Phu nhân nhà Ngự Sử Đại Phu tức giận: "Không biết? Ngươi không biết thức ăn từ gì mà dám đặt lên bàn? Chẳng lẽ ngươi cũng không biết, đồ ăn nếu có vấn đề gì đó thì có thể ch-ếc người sao?"
Đằng Hoa Nguyệt cắn chặt môi, mặt đỏ bừng.
Cuối cùng, vị phu nhân này lạnh lùng đánh giá: "Không hiểu biết, không thấu đạt lý, không kính trọng bề trên, không lạ gì Tuyên Bình Hầu đến đời ngươi chỉ có Thế tử, không có Hầu gia!"
Câu đánh giá này thật đúng là gi-ếc người không thấy m-á-u, nhất là lời ra từ miệng của phu nhân Ngự Sử. Đằng Hoa Nguyệt cuối cùng không chịu nổi, hai mắt tối sầm, ngất xỉu.
Bạn thấy sao?