Trưởng Tỷ Không Dễ [...] – Chương 17

Chương 17:

Ngày ta đại hôn, Vân Thành có trận tuyết đầu tiên.

Cần Nhi đang chải tóc cho ta, rằng đây gọi là tuyết lành. Tống Kiều Kiều khen nàng ấy hay, thưởng cho nàng ấy một đôi nguyên bảo vàng mập mạp, khiến Cần Nhi vui đến mức tít mắt.

Chẳng bao lâu sau, Bất Ưu vội vã chạy đến báo rằng nhị thiếu gia và tam thiếu gia của tướng quân phủ đã đến, rằng họ nhận lệnh của phu nhân tướng quân, đến để giúp ta tiếp khách với tư cách là em bên nhà mẹ đẻ.

Nhị thiếu gia nhà họ Triệu, đứng ngoài cửa chào ta, rồi liền xoa tay, với tam thiếu gia rằng lát nữa đại ca đến, phải khó huynh ấy một phen. Đây là cơ hội hiếm có!

Tam thiếu gia vui vẻ đáp ứng, ta và các nữ quyến đứng sau cửa không ngớt.

Đúng rồi, người của Đằng phủ cũng đến, người đến là Đằng Hoa Nguyệt. Nàng ta trông vừa nhợt nhạt vừa gầy yếu, không còn vẻ tiên khí như trước, cả người u ám.

Khi mọi người đều đang , chỉ có nàng ta là không không , đôi mắt chằm chằm vào ta. Nàng ta từ áo cưới của ta, đến dãy hồi môn trải dài cả mười dặm mà trong sân không thể chứa hết, cuối cùng chỉ có thể vặn nát chiếc khăn tay thành mảnh vải vụn.

Ta không bận tâm đến suy nghĩ của nàng ta. Sau khi bái lạy bài vị của cha mẹ sinh thành, ta tam thiếu gia cõng lên kiệu.

Tam thiếu gia cõng ta, cả người rất cẩn thận. Ta nằm trên lưng cậu ấy, nghe cậu ấy lẩm nhẩm: "Phải đi chậm thôi, bước thật vững vàng, không để tẩu tẩu ngã."

Rất khó để không mỉm.

Sau khi kiệu dừng lại, một bàn tay lớn đưa vào dưới tấm khăn trùm đầu của ta. Đó là một bàn tay có khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay còn có một vết sẹo.

Ma xui quỷ khiến thế nào, ta đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đó, ngay giây tiếp theo, tay ta đã bị nắm chặt.

Triệu tiểu tướng quân dắt ta xuống kiệu, còn định cứ thế mà dắt ta vào lễ đường, cho đến khi có người dâng hồng lụa, ngài ấy mới miễn cưỡng buông tay ta.

Chúng ta thuận lợi bái đường, hoàn thành những nghi thức phức tạp của lễ cưới.

Đến khi khách khứa đã về hết, ta và ngài ấy mới thực sự có thời gian riêng tư.

Không còn khăn che mặt, ánh mắt ngài ấy ta như có lửa.

Ngài ấy từ từ giúp ta xõa tóc, nắm chặt tay ta trong lòng bàn tay.

"Có nhớ lời hứa của chúng ta không?"

Tất nhiên là nhớ.

Ngài ấy muốn ta lần sau gặp ngài ấy, đừng gọi ngài ấy là Triệu tiểu tướng quân nữa, ngài ấy muốn ta gọi tên ngài ấy.

Ngài ấy không biết rằng, dù ta chưa mở miệng, trong lòng ta đã gọi tên ngài ấy cả hàng ngàn lần.

Ta ngài ấy, hôn lên môi ngài ấy, tiếng "A Dạ" liền bị hòa tan trong màn đỏ.

(Hoàn chính văn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...