Trưởng Tỷ Đã Phải [...] – Chương 3

03.

Một canh giờ sau, ngôi chùa vốn yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt.

Ta buông bút lông xuống, xoa nhẹ cổ tay đau nhức, khóe môi giật nhẹ nở một nụ lạnh.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Công chúa Minh Châu tính thật là ngang bướng, thích nhất là tìm kiếm mỹ nam trên thiên hạ, hiện tại trong phủ nàng ta toàn là những nam thiếp lẳng lơ, nàng ta so với hoàng đế ca ca của nàng còn nhiều phi tần hơn.

Còn Vô Trần này, từ hai năm trước đã có qua lại với Minh Châu công chúa rồi.

Mọi chuyện đang diễn ra, chẳng qua chỉ là một chút thú của bọn họ mà thôi.

Ta vốn cho rằng trưởng tỷ sẽ bị công chúa Minh Châu bắt gian tại giường, giây tiếp theo cửa phòng đột nhiên mở ra.

Trưởng tỷ khoác mảnh áo mỏng bị xé rách loạng choạng chạy vào.

Phát hiện ta đang , nàng ấy có chút ngượng ngùng ôm lấy vai ta, dưới ánh nến dao , ta thấy vài vết đỏ ám muội.

Ta vờ tỏ ra ngạc nhiên, kinh hô: “A tỷ, y phục của tỷ sao lại rách rồi ?!”

Trưởng tỷ vẻ mặt hoảng hốt, gấp gáp bụm chặt miệng ta lại, thuận thế khom lưng thổi tắt nến trên bàn.

Một chuỗi hành xong chỉ trong chớp mắt, ta vẫn còn chưa rõ cổ tay sạch sẽ của trưởng tỷ.

Thủ cung sa ... biến mất rồi.

Qua một lát, một đội người ngựa khiêng kiệu đến trước phòng đơn của Vô Trần, từ trên kiệu bước xuống là bóng dáng xinh đẹp mê hoặc của một nữ tử.

Tựa như là về đến nhà của mình mà lấy tay đẩy cửa ra.

Giây lát sau, bước chân nhẹ như bay của Vô Trần tiến vào kiệu, một đám người cứ thế thản nhiên rời đi.

Chỉ là đêm tối ở chùa thật sự quá yên tĩnh, bọn ta đang trốn tại phòng đối diện, cũng không tránh mà nghe tiếng trêu truyền ra từ bên trong kiệu.

Ta có thể cảm nhận sự run rẩy nhẹ phát ra từ cơ thể của trưởng tỷ, cánh tay nắm lấy tay ta cũng dùng sức thật chặt, hiện rõ bộ dạng gấp rút của nàng.

Một lúc sau đội người ngựa đi mất, trưởng tỷ mất sức mà ngã nhào xuống đất, trong miệng không ngừng chửi mắng những lời cay nghiệt: ”Làm hỏng chuyện của ta, tiện nhân ... tiện nhân!”

Ta cảm thấy đáng tiếc mà thở dài một tiếng, khom người xuống nhỏ bên tai nàng, tiếc nuối mà :”Vô Trần đại sư thật là tội nghiệp, đột nhiên bị công chúa Minh Châu trúng bị cướp đi rồi.”

Hơi thở của trưởng tỷ bị ngưng lại giây lát.

Ta tiếp tục thêm dầu vào lửa :” Cũng không biết là thân thể của của Vô Trần đại sư có thể chịu nổi dày vò của công chúa hay không, nghe đồn, công chúa thích nhất là dày vò....”

“Im miệng!”

Trưởng tỷ đột nhiên quát lên một tiếng, ta như vẻ bị dọa sợ vội vàng im miệng, kéo tay áo của nàng ấy nhỏ tiếng :” A tỷ, tỷ sao .”

Trưởng tỷ giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng , không ngừng bước tới bước lui, trong miệng còn lầm bầm.

“Không , ta phải nghĩ ra cách...”

“Ta phải cứu Vô Trần ra...”

Ta đứng ở một góc âm thầm lạnh lùng nàng ấy.

Lê Tô Nhiễm đối với chấp niệm bỏ trốn cùng Vô Trần dường như đã đạt đến độ điên cuồng, trơ mắt ra Vô Trần bị công chúa Minh Châu bắt đi, không khác nào dùng dao đâm vào tim nàng cả.

Kiếp trước, ta dùng thái độ cứng cỏi để cắt đứt nghiệt duyên của trưởng tỷ và Vô Trần, nàng ấy mới có thể trở thành hoàng quý phi cao cao tại thượng.

Còn kiếp này, ta không nhúng tay vào nữa, ta ngược lại muốn xem xem trưởng tỷ vì có Vô Trần có thẻ ra chuyện kinh hãi thế tục gì nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...